Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 3443: Đem bí mật của mình nói cho người khác biết

"Rống..." Theo luồng điện đen trắng xuất hiện, giữa thiên địa phảng phất vang lên tiếng gầm, sóng âm vô hình khuếch tán, dấy lên thanh thế ngập trời.
Đám người quan chiến bên này cũng trong nháy mắt biến sắc, cảm nhận được cảm giác áp bức lớn lao.
Đệ Nhất Quang Tự, Đệ Nhất Ám liệt.
Giữa thiên địa luồng sáng và tối đầu tiên.
Địa vị lớn đến mức có thể hù chết người.
Trước kia, Lữ Thiếu Khanh lợi dụng chúng tạo thành thân thể, không thể phá vỡ, đánh đâu thắng đó.
Hiện tại, thân thể hắn bị thương đã lành, thương chẳng những có thể nhẹ nhõm lợi dụng điện đen trắng, trong chiến đấu, hắn cứ việc bị thương, nhưng thân thể xưa nay không sụp đổ.
Giữa thiên địa, luồng sáng và tối đầu tiên tạo thành thân thể, không thể nào bị phá hủy.
Chiến đấu đến giờ, Lữ Thiếu Khanh cũng chỉ lưu lại vết thương trên người hắn, không thể phá hủy thân thể của hắn.
Không thể phá hủy thân thể, trong lúc vô hình, đã đứng ở thế bất bại.
"Phiền toái..." Quản Vọng nhịn không được nói, "Không có cách nào phá hủy thân thể của hắn, kết quả không tốt lắm a!"
"Đúng vậy," Quản Đại Ngưu phụ họa lão tổ tông của mình, "đánh không chết, đến khi hắn chạy mất, chúng ta đều gặp phiền phức..."
Giết không chết Thương, Thương nếu chạy, giống như trước kia giết cái hồi mã thương, người ở đây ngoài Lữ Thiếu Khanh, ai có thể đề phòng được hắn?
"Đại ca, ngươi phải đề phòng hắn, đừng để hắn chạy a!" Giản Bắc cũng lo lắng.
Thương, cái tên thiên đạo giảo hoạt gian trá, mặt dày vô sỉ, không có cái kiểu cứng nhắc như nhân loại.
Hắn chưởng khống điện đen trắng, nếu muốn đào tẩu, Lữ Thiếu Khanh chưa chắc đã cản được hắn.
Ân Minh Ngọc nhíu mày, "Trừ khi cái tên hỗn đản kia lập tức giết được Thương, nếu không, không có kết quả tốt đâu..."
Dù qua rất nhiều năm, nhưng cách Ân Minh Ngọc gọi Lữ Thiếu Khanh vẫn không thay đổi.
"Ngươi biết cái gì?" Tiêu Y khó chịu nói, "Hắn ở trước mặt nhị sư huynh ta thì làm được cái trò trống gì, hắn chết chắc."
"Khó nói!" Ân Minh Ngọc đối chọi gay gắt, "Thân thể của hắn không thể phá vỡ, ta nghĩ, cho dù là nhị sư huynh của ngươi cũng không có cách nào."
"Đây chính là luồng sáng và tối đầu tiên giữa thiên địa..."
Tiêu Y khó chịu ngắt lời nàng, "Miệng quạ đen!"
"Móa," Quản Đại Ngưu không vui, "Ai là miệng quạ đen?"
"Chẳng lẽ không đúng sao? Thương đã ở thế bất bại, làm sao mà phá hủy thân thể của hắn?"
Lúc này, giọng Lữ Thiếu Khanh cũng truyền tới, tràn ngập bi phẫn, "Móa, tên vô sỉ tiện nhân!"
"Đó là thân thể của ta, trả lại cho ta, ta cầm đi đốt cũng không muốn cho ngươi làm hỏng bét thế này."
"Ngươi đứng yên đừng nhúc nhích, để ta chém chết ngươi, ta không tin là không chém chết được ngươi."
Nói xong, hắn lần nữa hung hăng xuất kiếm, kiếm quang gào thét, hóa thành từng đạo quang mang hung hăng hướng về phía Thương kích xạ mà đi.
Dù Thương có chút chống đỡ không nổi, nhưng kiếm quang cũng chỉ lưu lại vết thương trên người hắn, mà vết thương xuất hiện xong rất nhanh liền khôi phục như ban đầu.
Không những không thể phá vỡ, mà khả năng khôi phục cũng mạnh đến kinh người.
Lữ Thiếu Khanh thấy vậy, tức giận đến mức giậm chân, "Đồ ngu xuẩn, thân thể của ta bị ngươi dùng thành dạng này, quả thực là sỉ nhục."
"Ngươi tranh thủ biến về dáng chó của ngươi đi, bớt lấy bộ dạng của ta mà làm mất mặt."
"Không thể phá vỡ thân thể, có thể làm vũ khí, bị ngươi làm lá chắn dùng."
"Rõ ràng có thể làm kiếm, ngươi lại làm Ô Quy? Ngu xuẩn..."
Vừa dứt lời, thân ảnh Thương đột nhiên biến mất, một khắc sau, đã giết đến trước mặt Lữ Thiếu Khanh.
"Móa!"
Lữ Thiếu Khanh tựa hồ không kịp chuẩn bị, hét lớn một tiếng, sau đó bị Thương một quyền đánh bay.
"Hỏng bét!"
Đám người kinh hãi.
Quản Đại Ngưu càng nghiến răng nghiến lợi, "Để ngươi nói hươu nói vượn, không nói có thể chết được à?"
"Ngươi trước mặt người khác khoe khoang được, ngươi khoe khoang trước mặt hắn, đây chẳng phải là muốn chết sao?"
Thương là thiên đạo, một thiên đạo giảo hoạt gian trá.
Lữ Thiếu Khanh chẳng khác gì đang nhắc nhở Thương cách đối phó chính mình.
Giản Bắc nhíu mày, "Đại ca muốn làm gì? Không có kế hoạch gì à?"
"Còn có thể có kế hoạch gì?" Ân Minh Ngọc không tin, "Chắc là nói thuận miệng thôi, một chút không xem chừng nói ra."
Nguyệt cũng không nhịn được nói, "Đã ở cảnh giới này, miệng không thể nào ngậm lại được à?"
"Ghét người ta không biết giết chết mình có phải không?"
"Hiện tại thân thể của hắn khẳng định không bằng thân thể Thương, bị cận thân, sợ là có chuyện..."
"Sâu kiến!" Thương cười lạnh, giọng có vài phần đắc ý, "Ngươi nhắc nhở ta."
"Chết!"
Hắn lại một lần nữa xông tới Lữ Thiếu Khanh, thân thể cường hãn bộc phát ra tiếng oanh minh giữa thiên địa.
Hắn lấy cường hãn phá tan không gian, lấy tư thế cường thế vô địch giết đến trước mặt Lữ Thiếu Khanh.
Hắn hung hăng vung ra một quyền, mang theo sức mạnh vô song giáng xuống.
Trong mắt hắn ánh lên quang mang đắc ý, dường như đã thấy Lữ Thiếu Khanh bị hắn đánh nát thành cặn bã trước cú đấm này.
Trước cú đấm này của hắn, không gian xung quanh phát ra tiếng răng rắc, vô số vết rạn bò đầy không gian, sau đó dần dần vỡ nát.
Nhưng mà!
Trong không gian sụp đổ, Lữ Thiếu Khanh vẫn đứng thẳng bất động.
Ánh mắt Thương rơi trên người Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh biểu tình bình tĩnh, trong mắt lóe lên ánh mắt khiến hắn bất an.
Trong lòng sinh ra một cảm giác bất ổn.
Thương theo bản năng dừng tay.
Nắm đấm vung ra ngừng lại, nhưng Lữ Thiếu Khanh lại chủ động tiến lên đón.
Chủ động nắm lấy nắm đấm của hắn, Thương kinh hãi.
Lữ Thiếu Khanh nói thầm, "Ta sát, tự mình nắm tay mình hóa ra lại có cảm giác như thế này sao?"
"Quả thật là kiểu vẽ kỳ lạ..."
"Sâu kiến, ngươi..."
Lữ Thiếu Khanh càng như vậy, bất an trong lòng Thương càng phát ra mãnh liệt.
Lữ Thiếu Khanh nhếch miệng cười với Thương, "Đừng nóng vội, nhanh thôi, sẽ không đau đâu."
Nói xong, Thương chỉ cảm thấy tay Lữ Thiếu Khanh truyền đến một lực hút, lực thôn phệ này phảng phất xâm nhập vào linh hồn của hắn.
Thương chỉ cảm thấy tinh thần loạng choạng, liền cảm giác được có thứ gì đó rút ra khỏi thân thể của mình.
Phảng phất bị hút mất linh hồn, Thương có chút hoảng hốt, trong thoáng chốc, hắn nhìn thấy trên người Lữ Thiếu Khanh tỏa ra điện đen trắng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận