Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 644 - Dụ dỗ cây ngô đồng (tt)



Chương 644: Dụ dỗ cây ngô đồng (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmUng Y chú ý tới Thiều Thừa thở dài, ông ta không nhịn được ngạc nhiên: "Không phải chứ, Thiều huynh, đừng nói là ngươi thật sự cảm thấy tên nhóc này sẽ được cây ngô đồng thần công nhận đấy?"Nghĩ gì vậy, đây là cây thần đó, sao có thể dễ dàng công nhận người khác được.Thiều Thừa bật cười: "Nếu như thành công thì tốt rồi."Ung Y lắc đầu: "Nằm mơ cũng không mơ như vậy.""Lại nói, với tính cách của tên nhóc này ai bằng lòng đi theo nó chứ?"Lữ Thiếu Khanh trầm mặc. Dưới cái nhìn của Liễu Xích, thế này là đã dùng hết bản lĩnh, không còn cách nào nữa.Trong lòng ông ta càng thêm vui vẻ, cho ngươi hy vọng, lại khiến ngươi tuyệt vọng, quá đã.Ông ta thúc giục: "Tên nhóc loài người, nhanh lên, nếu không ta sẽ coi ngươi không còn lời nào để nói.""Giục, giục, giục cái khỉ khô." Lữ Thiếu Khanh mắng, hung hăng đá cây ngô đồng một cú. Hắn tức giận, giở giọng uy hiếp: "Chuyện nhỏ, cho ngươi một cơ hội, không đi theo ta, đợi lần sau ta quay lại sẽ chẻ ngươi làm củi đốt."Biểu cảm của Lữ Thiếu Khanh rất hung dữ, hóa thân thành cường hào ác bá, sau khi không có được thứ mình muốn thì trở nên thẹn quá thành giận, lên tiếng uy hiếp.Liễu Xích cười lớn, không có gì để nói hả?Không có được, còn muốn uy hiếp?Đúng là ngây thơ."Nhóc con loài người, ngươi tưởng một câu nói của ngươi là có thể khiến cây ngô đồng thần ngoan ngoãn nghe theo ư?""Ngu ngốc, cái thứ không có đầu óc.""Cây ngô đồng thần cao quý vô cùng, còn lâu mới để lời uy hiếp loài người như ngươi trong lòng."Liễu Xích nhân cơ hội này ra sức khinh bỉ Lữ Thiếu Khanh, bởi vì nhóc con kia mà ta không thể dạy dỗ ngươi, nhưng như vậy không ảnh hưởng đến việc ta dùng ngôn từ đả kích ngươi.Nhưng Liễu Xích vừa dứt lời, Tiêu Y đột nhiên chỉ vào cây ngô đồng rồi kêu lên: "Nhìn kìa!"Thân cây ngô đồng toả ra ánh sáng lấp lánh, sáng đến chói mắt.Thân cây ngô đồng như thể chứa cả một vầng mặt trời, ánh sáng của nó tỏa ra vạn trượng, mỗi chỗ bên ngoài đều tràn ngập quầng sáng màu xanh lục.Qua một lúc lâu, ánh sáng xanh lục mới biến mất.Tiếp đấy, một nhành cây ngô đồng rơi xuống, nhẹ nhàng đáp vào trong tay Lữ Thiếu Khanh."Cái này, cái này."Những người trông thấy khung cảnh nọ đều sững sờ.Đùa hả, thế này tức là sao?Thật sự công nhận hắn ư?Liễu Xích há hốc miệng, khuôn miệng hình người sắp biến thành mỏ chim đến nơi.Ông ta không thể nào tin nổi, đây là một trong những chuyện kỳ lạ nhất mà Liễu Xích gặp được từ trước tới nay.Một tên tiểu bối Nguyên Anh, một câu nói uy hiếp, đã có thể khiên cây ngô đồng được xưng là cây thần ngoan ngoãn nghe theo?Đùa cái gì vậy hả?Mặc dù ông ta vẫn luôn đậu trên cây ngô đồng, nhưng ông ta không phải chủ nhân cái cây.Cây ngô đồng cũng lười để ý đến ông ta.Mặc dù Lữ Thiếu Khanh không bắt cây ngô đồng nhận chủ, nhưng ý nghĩa thì tương đương rồi.Cây ngô đồng công nhận hắn, nếu không cũng sẽ chẳng cho hắn cành cây.Trừ khi!Trong lòng Liễu Xích khẽ động, sống lâu như vậy rồi, ông rất nhanh đã đoán ra lý do cây ngô đồng công nhận Lữ Thiếu Khanh.Là bởi vì tên nhóc này thể hiện được tiềm lực sao?Cho nên, câu nói uy hiếp cuối cùng mới khiến cây ngô đồng công nhận hắn?Tiềm lực của Lữ Thiếu Khanh, Liễu Xích sống lâu như thế cũng mới gặp lần đầu.Ông ta không thể không thừa nhận, tiềm lực của Lữ Thiếu Khanh rất lớn, nếu không có gì bất ngờ, cứ tiếp tục trưởng thành như thế, tương lai chắc chắn sẽ trở thành một trong số những người đứng trên đỉnh cao nhất.Có điều!Liễu Xích thầm nhủ, tính cách của tên nhóc Nhân tộc này rất dễ đắc tội người khác, còn chưa biết sẽ trưởng thành tới mức nào đã bị người ta đánh chết rồi nhỉ?Có cần phải kiêng dè hắn không?Những người khác cũng hết sức kinh ngạc.Ung Y cũng há hốc miệng, chỉ Lữ Thiếu Khanh, hồi lâu vẫn không thốt nên lời.Thế giới này rốt cuộc bị sao vậy?Tên nhóc khốn kiếp kia có thể nhận được sự công nhận của cây ngô đồng?Trò đùa tu tiên gì vậy.Thiều Thừa mỉm cười, gương mặt lộ sự kiêu hãnh, đồ đệ của mình vẫn là nhất.Lữ Thiếu Khanh cúi đầu ngắm cành ngô đồng trong tay, ước chừng dài nửa thước, nặng đến mười nghìn cân.Vỏ cây khô khốc, trông thì chẳng khác nào một cành cây khô.Nhưng chỉ cần tỉ mỉ cảm nhận là có thể nhận ra bên trong đó ẩn chứa năng lực sinh mệnh to lớn nhường nào.Đồng thời, một luồng tin tức trên cành cây truyền đến hắn, để hắn hiểu được.Cây ngô đồng không dễ dàng rời khỏi nơi đây, nếu không sẽ bị tổn thất rất lớn. Nhưng cành cây này có chứa năng lực sinh mệnh, chỉ cần tìm được nơi thích hợp trồng nó xuống, tương lai sẽ phát triển thành một cây ngô đồng thần mới.Đối với việc này, Lữ Thiếu Khanh hài lòng gật đầu, cất cành cây trong tay đi.Sau đó lại vỗ lên cây ngô đồng, nói bằng giọng bất mãn: "Chỉ có một cành, không được, chúng ta đông như thế, kiểu gì cũng phải mỗi người một cành chứ?"Lời này vừa nói ra, Thiều Thừa lảo đảo, suýt thì đụng đầu vào người Ung Y.Những người khác một lần nữa rơi vào kinh ngạc bởi sự vô liêm sỉ của Lữ Thiếu Khanh.Lần đầu tiên cây ngô đồng đung đưa, cũng vì sự vô liêm sỉ của Lữ Thiếu Khanh làm cho kinh hãi.Lữ Thiếu Khanh còn lâu mới quan tâm đến mấy thứ này, hắn vỗ cây ngô đồng, đây là một cơ hội tốt cần nắm chặt, kiểu gì cũng phải ép cho bằng hết: "Những ai gặp được đều có phần mới đúng, ngươi chỉ cho ta, vậy ta lấy mặt mũi đâu để giải thích cho những người khác?""Ngươi đã nhìn thấy chưa, lão già Nguyên Anh tầng chín mắt đỏ bừng kia, biết đâu lát nữa lão sẽ đánh ta, ta thì không đánh lại nổi."Hiện giờ Ung Y muốn đánh chết Lữ Thiếu Khanh, người đâu mà lòng dạ tiểu nhân.Tuy ta rất ngưỡng mộ, nhưng không đỏ mắt.Cây ngô đồng trầm mặc, Liễu Xích thì gầm lên: "Tên nhóc Nhân tộc, đừng có được voi đòi tiên, đừng có quá đáng."Cây ngô đồng thần cho ngươi một cành đủ để ngươi mang đi thờ rồi.Ngươi còn không thoả mãn, vẫn muốn được voi đòi tiên?Thao Thiết còn không tham như ngươi.Lữ Thiếu Khanh không để tâm, hắn vỗ cây ngô đồng, nói: "Không cần cho cành như ban nãy đâu, trên người ngươi phải có cành khô chứ? Cành khô ngươi giữ lại làm gì?""Cho chúng ta đi, coi như xử lý phế vật."

Bạn cần đăng nhập để bình luận