Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 413 - Cẩu vật Quy Nguyên Các



Chương 413: Cẩu vật Quy Nguyên CácNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmCâu Kham mặc dù là Kết Đan tầng chín nhưng đã kẹt ở cảnh giới tầng chín trăm năm, chậm chạp không cách nào vượt qua được ngưỡng cửa.Lão luôn không cách nào bước được vào cảnh giới Nguyên Anh kỳ.Làm tán tu, có thể tu luyện tới Kết Đan tầng chín đã rất đáng gờm rồi.Lần này, Câu Kham nhận lời mời của Quy Nguyên Các tới đây trợ giúp Phương Lâm.Quy Nguyên Các đã hứa hẹn với lão, giúp Phương Lâm trở thành gia chủ Phương gia lão sẽ có thể trở thành trưởng lão ngoại môn của Quy Nguyên Các.Quy Nguyên Các sẽ giúp đỡ lão bước vào cảnh giới Nguyên Anh kỳ.Gần một trăm năm không gõ được cánh cửa Nguyên Anh kỳ, Câu Kham từ bỏ tự tôn, cúi thấp đầu, chuẩn bị trở thành một con chó của Quy Nguyên Các.Tiêu Y xông tới, dưới sự ra hiệu của Thôi Luân, lão đã ra tay hạ tử thủ với Tiêu Y.Mặc dù biết có khả năng sẽ bị vứt bỏ, nhưng lão muốn đánh cược một ván, lấy đầu người của Lăng Tiêu Phái để gia nhập đội ngũ.Lão thấy dù là Tiêu Y hay Lữ Thiếu Khanh thì cũng đều quá trẻ.Tuổi tác hai người cộng lại cũng chưa bằng một phần ba số tuổi của lão, tiểu tử trẻ như vậy thì có thể lợi hại được chừng nào?Lão không cách nào ngờ được rằng Lữ Thiếu Khanh lại là Nguyên Anh.Một vị Nguyên Anh kỳ trẻ tuổi như vậy khiến lão sợ hãi.Kiếm thứ nhất gần như đã phế đi lão, linh lực trong cơ thể bị tiêu hao hầu như không còn gì, bên ngoài nội đan đã có vô số vết nứt, chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào một cái sẽ bị chia năm xẻ bảy.Câu Kham không dám đánh, lão phóng về phía Thôi Luân, lớn tiếng cầu cứu, hi vọng Thôi Luân có thể giúp lão một chút.Kiếm quang của Lữ Thiếu Khanh khiến lão tràn đầy tuyệt vọng, càng làm cho lão tuyệt vọng là vẻ mặt Thôi Luân lạnh băng tuyệt tình, còn dẫn theo đồ đệ lướt ra sau, bày tỏ thái độ.Trong lòng Câu Kham vô cùng hối hận, lão sống lâu như vậy, cuối cùng lại bị mù mắt, tin nhầm Quy Nguyên Các.Giờ có nói gì cũng đều trễ rồi.Kiếm quang của Lữ Thiếu Khanh tới như quỷ thần lấy mạng, thôn phệ lão, lấy tính mạng của lão.“A.”Câu Kham kêu thảm một tiếng, hóa thành bụi bặm ngay dưới kiếm quang của Lữ Thiếu Khanh, ngay cả hồn phách cũng bị tiêu diệt trong kiếm quang.Lữ Thiếu Khanh thu kiếm, đứng chắp tay, như cao nhân thế ngoại.Hắn không giống như vừa giết một người mà chỉ như vừa đập chết một con mũi.Lữ Thiếu Khanh ở trên cao nhìn xuống, nhìn Thôi Luân và mấy người sau lưng lão ta, đây đều là đệ tử tinh anh của Quy Nguyên Các.Thôi Luân như lâm đại địch, đồng thời sát ý trong lòng tăng cao.Lão ta không thể ngờ rằng Kế Ngôn đột phá Nguyên Anh kỳ, Lữ Thiếu Khanh sư đệ của Kế Ngôn cũng đột phá Nguyên Anh kỳ.Kinh khủng, quá kinh khủng.Kế Ngôn lợi hại hơn Trương Tòng Long, Lữ Thiếu Khanh cũng lợi hạn hơn Trương Tòng Long.Giờ Trương Tòng Long đang bế quan ở Quy Nguyên Các, đến giờ vẫn chưa đột quá Nguyên Anh kỳ.Lăng Tiêu phái có một Kế Ngôn đã khiến Quy Nguyên Các ăn ngủ không yên.Giờ lại có thêm một Lữ Thiếu Khanh, Quy Nguyên Các có lẽ phải làm như lời Tiêu Y nói, đổi tên Quy Nguyệt Các cho rồi sao?Nghĩ đến điểm này, sát ý của Thôi Luân càng thêm tăng vọt.Sát ý của Nguyên anh không còn che giấu, sát ý tràn ngập ra khiến chung quanh như trải thêm một tầng sương lạnh.Lữ Thiếu Khanh phát giác được sát ý của Thôi Luân, ánh mắt lạnh lẽo.Hắn cũng đang suy nghĩ về được mất khi giết Thôi Luân ở đây.Giết Thôi Luân ở đây, đến lúc đó thế gian đều biết là hắn giết trưởng lão Quy Nguyên Các, không cách nào rửa sạch sẽ được.Nhưng nếu không giết, trong lòng luôn cảm thấy khó chịu.Nếu nói lão đầu ban nãy xuống tay với Tiêu Y mà không có chỉ thị của Thôi Luân thì đánh chết hắn cũng không tin.Đúng lúc này, từ xa xuất hiện khí tức của Phương Thái Hà.Lữ Thiếu Khanh giật mình, đôi mắt xoay tròn, có ý rồi.Hắn không nói hai lời, vỗ mạnh một chưởng về phía Thôi Luân.Linh lực mênh mông hóa thành bàn tay to lớn che trời ầm ầm đánh xuống như muốn diệt thế, trấn sát hết thảy.Sắc mặt hai người Phương Lâm, Tra Lương Tuấn trở nên vô cùng tái nhợt, cho dù hai người bọn hắn là Kế Đan kỳ nhưng trước một chưởng này cũng không thể nào nảy sinh ra chút lòng kháng cự.Trước một chưởng này bọn hắn chỉ cảm thấy mình như một con giun dế, không cách nào ngăn cản được trấn sát đến từ trời xanh.Chỉ có Thôi Luân, không kinh Hoàng mà trên mặt lão ta lộ ra vẻ phẫn nộ.Ta còn chưa ra tay, ngược lại ngươi đã ra tay trước rồi?Vứt thực lực sang một bên không nói, tốt xấu gì ta cũng được coi là trưởng bối mà.Thôi Luân gầm thét một tiếng: “Dám ra tay với trưởng bối, chết đi!”Giọng Lữ Thiếu Khanh từ trên trời truyền xuống: “Ngươi thì được coi là trưởng bối gì chứ, có loại trưởng bối như ngươi ta tự sát luôn cho rồi.”“Bớt lôi kéo quan hệ với ta đi, ta không có loại trưởng bối như ngươi, mất hết cả mặt.”“Chết đi!”Thôi Luân bị nói đến mức giận dữ, miệng lưỡi sắc bén thì càng đáng chết.Lão ta cũng đánh ầm ra một chưởng, linh lực cường bạo cũng hóa thành bàn tay to.Cái này không liên quan đến chiêu thức, đây chỉ là so kè thực lực cảnh giới giữa hai bên.Hai bàn tay khổng lồ va chạm nhau giữa không trung, một cỗ năng lượng to lớn dùng hình sáng sóng xung kích khuếch tán ra bốn phương tám hướng.Nó đi đến đâu nơi đó xảy ra vụ nổ to lớn, mặt đất vỡ ra, đại địa đang run rẩy.Những phòng ốc còn sót lại xung quanh trong sóng xung kích lần này một lần nữa vỡ vụn bay tán loạn. Trong nháy mắt bị san thành bình địa.Sóng xung kích đi đến đâu nơi đó như một mảnh hỗn độn, cát bay đá chạy, như là tận thế.Bàn tay to của hai người xa chạm nảy sinh xung kích to lớn, Thôi Luân như hòn đá trong cơn sóng dữ, lù lù bất động.Trong tầm mắt Thôi Luân, Lữ Thiếu Khanh trên trời dường như hơi luống cuống tay chân, liên tục trốn tránh mới hóa giải được cỗ xung kích này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận