Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2398: Ta còn không có đánh đủ (length: 7001)

Thấy người phụ nữ nhẹ bẫng, vẻ mặt yếu ớt, Lữ Thiếu Khanh cười, "Chưa ăn cơm à?"
Nhìn người phụ nữ không dùng sức, Lữ Thiếu Khanh cũng không vận công ngăn cản.
"Bốp!"
Lần này, âm thanh trong trẻo, không giống như vừa rồi nặng nề vang dội.
Lữ Thiếu Khanh vốn đang cười.
Nhưng khi nó rơi xuống mặt hắn, nụ cười Lữ Thiếu Khanh cứng lại.
Thân thể hắn run lên, sau một khắc, ôm mặt gào lên, "Á. . ."
Đau khiến Lữ Thiếu Khanh muốn rơi lệ.
Hắn cảm thấy cái tát này không phải tát vào mặt hắn, mà là tát vào linh hồn hắn.
Cái cảm giác tê tái như thể thân thể trần truồng bị người cầm roi tẩm nước muối hung hăng quất lên người hắn.
Không chỉ thế, Lữ Thiếu Khanh phát hiện mặt mình hơi sưng lên.
"Ngươi..."
Lữ Thiếu Khanh ôm mặt, không dám tin nhìn người phụ nữ, "Ngươi dùng yêu thuật gì?"
"Không đúng, không đúng," Hỏi như vậy có vẻ giống nhân vật phản diện, ta là người chính phái mà, Lữ Thiếu Khanh căm tức nhìn người phụ nữ, "Ngươi dùng thủ đoạn gì không ra gì?"
Thấy hiệu quả, vẻ mặt người phụ nữ trở lại bình tĩnh, khóe miệng hơi nhếch, "Ngươi không phải nói thân thể của ngươi bất khả xâm phạm sao?"
"Vậy, còn linh hồn thì sao?"
"Ở trước mặt ta, ngươi còn non lắm..."
Nói xong, lại một bàn tay tát tới.
Lữ Thiếu Khanh muốn tránh, nhưng làm sao hắn tránh thoát được?
"Bốp!"
Âm thanh trong trẻo lại vang lên, Lữ Thiếu Khanh run người, "Á. . ."
"Bốp!"
"Bốp!"
Liên tục mấy cái tát, Lữ Thiếu Khanh đau đến nước mắt tuôn trào.
Người phụ nữ không đánh vào nhục thể mà là đánh vào linh hồn hắn.
Hắn không chịu được.
Linh hồn hắn còn chưa đạt tới mức độ đao thương bất nhập.
Trước mặt người phụ nữ, linh hồn hắn như cái mông mềm mại trắng trẻo của đứa trẻ, bị người phụ nữ tát hết cái này đến cái khác.
Càng chết là mặt hắn cũng sưng lên theo.
Vừa rồi người phụ nữ tát vào mặt hắn mạnh như vậy, cũng không thấy nửa vết tích.
Bây giờ bị tát mấy cái, mặt mũi không tránh khỏi sưng lên.
"Á, từ từ, từ từ thôi," Lữ Thiếu Khanh vội vàng gào lên, ôm mặt, nước mắt rưng rưng nói với người phụ nữ, "Dừng ở đây thế nào?"
"Chuyện vừa rồi coi như chưa xảy ra."
Tâm trạng người phụ nữ rất tốt, nụ cười rạng rỡ, cả người từ trong ra ngoài đều tỏa ra sự vui vẻ, "Để ta đánh cho hả dạ? Đánh tới khi ta hết hy vọng?"
"Ta vẫn chưa đánh đủ, còn chưa hết hy vọng."
Ta đi!
Nhỏ mọn thế.
Lòng dạ hẹp hòi, ma quỷ.
Lữ Thiếu Khanh lại nhỏ vài giọt nước mắt, "Vừa rồi là ta nói bậy, ngươi đừng để bụng."
"Muộn rồi!" Người phụ nữ cười lạnh, lại hai bàn tay giáng xuống.
"Á..."
Liên tục đánh khiến Lữ Thiếu Khanh la oai oái, thân thể run rẩy.
Cơn đau này thật quá thống khổ.
"Tử Quỷ Vương Bát Cấm!" Lữ Thiếu Khanh cố nén run rẩy, lần nữa tung ra chiêu này.
Khí tức vô hình bao phủ lấy mình, Lữ Thiếu Khanh trong lòng yên tâm hơn chút, chỉ vào người phụ nữ hét lớn, "Đủ rồi, đủ rồi."
"Đừng có được đà lấn tới."
"Thật sao?" Người phụ nữ nổi giận.
Ngươi lúc nào cho ta thể diện?
Cái tên hỗn đản này cứ được nước làm tới.
Người phụ nữ lại vung tay tát ra.
Bàn tay như xuyên qua hư không, lực lượng dễ dàng xuyên qua cấm chế của Tinh Nguyệt Tiên Vương, lại một lần nữa giáng lên người Lữ Thiếu Khanh.
"Bốp!"
"Ta đi!" Lữ Thiếu Khanh toàn thân run rẩy, lớn tiếng hô, "Tại sao?"
"Tại sao?" Người phụ nữ rất hài lòng, quyết định cho Lữ Thiếu Khanh chết trong sự hiểu biết, "Ngươi cũng không nghĩ xem ai dạy ngươi chiêu này?"
Mẹ kiếp!
Lữ Thiếu Khanh khóc không ra nước mắt.
Đây là chiêu thức ma quỷ dạy cho hắn, mà lại dùng trước mặt nàng, quả thực là múa rìu qua mắt thợ.
Lữ Thiếu Khanh ôm mặt, không nói hai lời đã muốn rời khỏi nơi này.
Nhưng hắn thử mấy lần, Lữ Thiếu Khanh hoảng loạn.
Hắn trừng to mắt, nhìn người phụ nữ, "Quyền hạn cẩu, ngươi lại đóng cửa?"
"Hèn hạ vô sỉ, ngươi có gan thì mở cửa!"
Trong lòng Lữ Thiếu Khanh rất hoảng, không ngờ ma quỷ lại hèn hạ tiểu đệ đến thế.
Có thể đá người, đóng cửa không cho vào.
Cũng có thể đóng cửa không cho người ta ra ngoài.
Tiện thế, đây là một cách làm quá tiện.
Ánh mắt người phụ nữ hiện lên tia nguy hiểm, "Vừa nãy ai nói có loại thì đừng đá ngươi ra ngoài?"
"Bốp!"
"Á!"
Lữ Thiếu Khanh bị đánh đến nước mắt rưng rưng, mặt đã sưng vù như đầu heo.
Liên tục bị người phụ nữ tát mấy cái, Lữ Thiếu Khanh chỉ hận không thể khóc được.
Hắn như đứa trẻ mắc lỗi bị cha mẹ nhốt trong phòng đánh, không ai có thể giúp hắn.
"Chờ đã!" Lữ Thiếu Khanh kêu thảm, "Chờ đã một chút!"
Người phụ nữ lẳng lặng nhìn hắn, khóe miệng hơi nhếch, tâm tình phải vui vẻ bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Quả nhiên, cơn giận của phụ nữ nhất định phải phát tiết ra, nếu không không tốt cho ngực.
Lữ Thiếu Khanh ôm mặt, nói với người phụ nữ, "Tiên nữ tỷ tỷ dừng tay đi."
"Ta sai rồi."
Hảo hán không ăn thiệt trước mắt, người thức thời mới là tuấn kiệt.
Đại trượng phu, co được dãn được, có thể dũng cảm có thể sợ hãi.
Tiểu đệ ma quỷ quá mạnh, trước cứ cúi đầu, ẩn nấp đã.
Đợi có cơ hội lại vùng lên.
Người phụ nữ không chấp nhận, lại một bàn tay lạnh lùng giáng tới.
Bốp!
"Ta vẫn chưa đánh đủ..."
Lữ Thiếu Khanh thật muốn rơi lệ.
Hắn lớn tiếng gào, "Đừng đánh mặt, có được không?"
Mỗi một bàn tay giáng xuống, mặt Lữ Thiếu Khanh đều sưng thêm một chút.
Mấy bàn tay qua đi, mặt hắn đã sưng vù, chả khác gì mặt bị đánh.
Lữ Thiếu Khanh không hiểu, vì sao đánh linh hồn của mình, lại khiến mặt mình sưng lên?
"Đừng đánh mặt?" Giọng người phụ nữ lạnh lùng truyền đến, "Đánh chính là cái mặt thối của ngươi."
Muốn ta gọi ngươi đại ca sao?
Mơ đi.
Lại ba ba mấy bàn tay giáng xuống.
Lúc này Lữ Thiếu Khanh đã nằm bẹp trên đất, không còn kêu la, vẻ mặt như không còn thiết sống nữa.
Hết la hét, người phụ nữ lại đánh không có sức chút nào.
Thôi vậy, đánh hai mươi mấy cái, có nghịch tử cứng đầu đến đâu cũng phải phục tùng.
Người phụ nữ cũng lười đánh tiếp, dù sao cũng đã hả giận.
Hơn nữa còn tìm được cách đối phó hắn, sau này cũng không sợ hắn phản kháng gây chuyện.
Người phụ nữ hừ một tiếng, lạnh lùng nói, "Lần này cho ngươi một bài học nhỏ."
Lữ Thiếu Khanh thở hổn hển đứng dậy, hai bên má sưng phù lên như quả táo, rất đối xứng.
Lữ Thiếu Khanh hung dữ nhìn người phụ nữ, người phụ nữ cũng không hề sợ hãi.
Nhãi con nhà ngươi vẫn không phục?
Lữ Thiếu Khanh lấy ra một tờ giấy từ trong ngực, ném thẳng cho người phụ nữ, sau đó biến mất, rời khỏi nơi này....
Bạn cần đăng nhập để bình luận