Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2260: Ngươi có phải hay không muốn đem ta phù dùng hết (length: 6812)

Ầm ầm nổ tung, hủy thiên diệt địa.
Vụ nổ kinh khủng ập xuống, thành Phạm bên dưới bị phá hủy tan tành.
Đất đai nứt toác, một cơn sóng xung kích từ trên trời giáng xuống, như từng cú đấm nện xuống mặt đất.
Rất nhiều tu sĩ không kịp chạy trốn đều bị cuốn vào những khe nứt đất.
May mà Công Tôn Truân và những người khác ra sức ngăn cản, mới không dẫn đến thương vong quá lớn.
Nhưng nhà cửa sụp đổ, vô số tài sản bị thiệt hại là không thể tránh khỏi.
Cảm giác bi thương nồng đậm lại lần nữa ập đến.
Nhà cửa đổ nát, một bên ngổn ngang, tu sĩ bị thương hoặc không bị thương nhìn nơi mình ở bị phá hoại, lại một lần gào khóc.
Tiếng khóc còn thảm thương hơn lúc trước.
Khóc đến thổ huyết, hôn mê, các loại, bầu không khí bi thương bao trùm lên khắp mặt đất.
"A..."
"Dài, Trường Cốc lão tổ!" Công Tôn Liệt kêu to khóc lóc.
Không cần hỏi cũng biết là lão tổ của mình đã tự bạo mà chết.
Nỗi bi thương về Long Kiện trước đó còn chưa tan, hiện tại lại thêm một nỗi bi thương, người chết lại chính là lão tổ của mình.
Đau buồn, sợ hãi khiến Công Tôn Liệt khóc đến hết nước mắt.
Ngực nghẹn lại, một ngụm tiên huyết theo nước bọt của hắn trào ra, khóc đến thổ huyết.
Vì quan hệ huyết thống, khóe mắt Công Tôn Bác Nhã cũng ướt át.
Hắn rất cố gắng mới kìm nén được cơn xúc động muốn khóc.
Hai tay hắn nắm chặt, thân thể hơi run rẩy, có lẽ là phẫn nộ, cũng có thể là sợ hãi, hoặc cả hai, hắn cũng không biết nữa.
"Ô ô, đại ca, đại ca quá lợi hại." Từ xa truyền đến tiếng khóc của Giản Bắc.
Tuy cách xa nhau, nhưng với người như Công Tôn Bác Nhã, nghe giống như ở trước mặt mình nói chuyện vậy.
"Lại thêm một cái, hỗn, hỗn đản a, ta, ta hôm nay, còn muốn khóc bao lâu...." Quản Đại Ngưu dụi mắt, nước mắt như thác đổ tuôn rơi.
Lại đến xem kịch, tận mắt thấy bốn Đại Thừa kỳ vẫn lạc.
Cả ngày hôm nay chỉ toàn đi khóc đám ma.
Giản Bắc lại nói: "Quá, quá đáng sợ. Đại ca không chết chứ?"
Giản Bắc bọn họ chỉ muốn quỳ bái Lữ Thiếu Khanh.
Giết ba Đại Thừa kỳ, khiến một Đại Thừa kỳ phải tự bạo để cùng Lữ Thiếu Khanh đồng quy vu tận.
"Không, không chết chứ." Khuôn mặt béo tròn của Quản Đại Ngưu khóc đến nhăn nhó, hắn nói: "Nếu, nếu hắn chết rồi, chúng ta sẽ khóc thảm hơn nữa."
"Vậy, cũng đúng, đại ca lợi hại như vậy, sẽ không sao đâu...."
Sẽ không sao?
Lời này Công Tôn Bác Nhã tuyệt đối không muốn nghe.
Những người bọn họ đã phải trả một cái giá đắt như vậy, sao có thể để hắn không có việc gì được?
Hắn lạnh lùng nói: "Ngu xuẩn, đó là Đại Thừa kỳ tự bạo, mang theo quyết tâm thà chết chứ không chịu khuất phục kéo hắn chết chung, sao hắn có thể không sao được?"
"Không chết thì cũng tàn phế!"
Mấy tên này đến xem náo nhiệt, còn dám ăn nói lung tung?
Công Tôn Bác Nhã thật sự muốn một tay vả chết Giản Bắc và những người khác.
Giản Bắc cùng Quản Đại Ngưu vì thân phận của Công Tôn Bác Nhã nên không dám mở miệng cãi lại.
Bọn họ cũng không dám đắc tội một vị Đại Thừa kỳ.
Giản Nam không phục, nàng không vui đáp lại: "Ngươi chắc chắn vậy sao?"
Trời ạ!
Giản Bắc càng khóc lớn hơn.
Muội muội à, ngươi tin tưởng hắn cũng không nên như vậy chứ.
Ngươi không nhìn xem đối phương là ai sao?
Đối phương chính là vị Đại Thừa kỳ bị đại ca đánh cho tơi tả, trong lòng đang kìm nén cơn giận đấy.
Chọc giận hắn, một bạt tai qua, đến lúc đó chúng ta khóc cũng không có mà khóc nữa.
Ngươi ngoan ngoãn ở đó khóc không được sao?
Sao phải cãi nhau với người ta?
"Chắc chắn?" Công Tôn Bác Nhã tức giận đến bật cười: "Ha ha, ngươi một con nhóc, ngươi muốn nói gì?"
"Ngươi muốn nói hắn bình yên vô sự?"
Giản Nam không phủ nhận: "Ai nói chắc được?"
"Láo xược!" Công Tôn Bác Nhã gầm lên một tiếng, âm thanh cuồn cuộn hóa thành sóng âm vô hình đánh thẳng về phía Giản Nam.
"Tiểu muội!" Giản Bắc vừa lau nước mắt vừa lao tới che chắn.
"Phụt!" Giản Bắc và Giản Nam bị đánh bay như thể có bàn tay vô hình vả vào, bay ngược trên không trung, nôn ra mấy ngụm máu.
"Tiền, tiền bối, ô ô..." Giản Bắc chật vật không thôi, vừa khóc vừa thở dài liên tục với Công Tôn Bác Nhã, "Xin, xin ngài bớt giận, ta, chúng ta vô ý mạo phạm."
"Hừ!"
Tranh cãi với một đám tiểu bối, còn ra tay với chúng, đối với Công Tôn Bác Nhã mà nói đã quá thất thố rồi.
Công Tôn Bác Nhã hừ lạnh một tiếng, vừa định nói tiếp.
Từ xa xa, dao động yếu dần, giây tiếp theo, bóng dáng Lữ Thiếu Khanh lại xuất hiện trong hư không.
Không gian nơi hắn đứng đã sụp đổ, bão hư không gào thét, không ngừng xé rách xung quanh.
Không gian đang từ từ phục hồi, tốc độ rất chậm, dư chấn của vụ nổ vẫn tiếp tục phá hủy mọi thứ xung quanh.
Nhưng với Lữ Thiếu Khanh mà nói, chúng đã chẳng còn đáng gì.
Vụ nổ của Đại Thừa kỳ đúng là không thể xem thường, lúc này, Lữ Thiếu Khanh đã gần như tưởng rằng mình sắp xuống dưới gặp sư muội rồi.
Lữ Thiếu Khanh bị thương không nhẹ, rất nghiêm trọng, còn nặng hơn so với những tổn thương trước đó.
Mười thành sức chiến đấu, giờ chỉ còn lại khoảng ba thành.
Lữ Thiếu Khanh đánh giá một chút: "Ba thành, chắc cũng có thể giết chết hắn."
Lúc này, Lữ Thiếu Khanh cố đè nén thương thế, che giấu khí tức, khiến mình trông như không hề hấn gì.
Chờ cho dư chấn vụ nổ hoàn toàn tiêu tan, bóng dáng hắn mới chậm rãi xuất hiện trước mắt mọi người.
Lữ Thiếu Khanh cầm Mặc Quân kiếm trên tay, thần sắc lạnh nhạt, bình thản đứng đó.
Lữ Thiếu Khanh không có một vết thương nào?
Giản Bắc và những người khác trợn mắt há mồm.
Đùa chắc?
Vụ nổ tự sát của Đại Thừa kỳ giết không chết hắn thì thôi đi, vậy mà còn không làm hắn bị thương được sao?
Hắn còn là người nữa không vậy?
Công Tôn Liệt vừa khóc đến thổ huyết, hắn sợ hãi: "Sao, sao có thể?"
Đến cả tự bạo của lão tổ cũng không giết nổi tên kia, nhà Công Tôn sắp xong đời sao?
"Hắn, hắn còn là người không?"
"Hừ!" Công Tôn Bác Nhã thoạt đầu kinh ngạc, nhưng nhớ đến tin tức Công Tôn Trường Cốc đã truyền lại trước khi chết, hắn trấn tĩnh lại, hừ lạnh một tiếng: "Ngu xuẩn, hắn chỉ là đang cố tỏ ra không bị thương thôi!"
Nói xong, hắn một bước vọt tới, cầm hai tấm thần phù trong tay, lao tới chỗ Lữ Thiếu Khanh.
"Đáng chết!" Hắn hét lớn, hai đạo thần phù rơi xuống, lửa cháy bùng lên dữ dội.
"Ngươi tên phá gia chi tử này!" Lữ Thiếu Khanh chửi ầm lên: "Ngươi có phải muốn dùng hết bùa của ta không vậy?"
Một kiếm đâm ra, kiếm quang đánh tan biển lửa, Công Tôn Bác Nhã bị đánh bay ra ngoài...
Bạn cần đăng nhập để bình luận