Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 912. Mộc Vĩnh cổ quái



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTrên bầu trời một con cự kình khổng lồ xuất hiện, chậm rãi phiêu động, cơ thể to lớn ngàn trượng, già thiên cái địa, che hết quang mang của mặt trời, như trở thành chúa tể của thế gian.Cự kình phiêu động, há to mồm, ngẩng đầu gầm lên một tiếng giận dữ, sau đó cả cơ thể khổng lồ ép về phía Kiếm Nhất.Trong nháy mắt, đất rung núi chuyển, thiên băng địa liệt.“Ầm ầm!”Tiếng vang to lớn vang lên, núi rừng bên dưới kiếm ý tứ ngược bị san thành bình địa như diệt thế.“Kiếm ý hóa hình kinh khủng thật!”Loan Tinh Duyệt nhìn họa diện, kiếm ý như bị cự kình thôn phệ, ánh mắt lộ ra sự kiêng kị sâu sắc.Thời Liêu cũng siết chặt nắm đấm.Hắn ta cũng là kiếm tu, cũng đang ở Kế Đan kỳ lĩnh ngộ kiếm ý hóa hình.Nhưng khi hắn ta nhìn thấy kiếm ý hóa hình Mộc Vĩnh đánh ra, hắn ta biết mình kém Mộc Vĩnh xa tít tắp.“Thật, thật lợi hại.”Thời Liêu không kìm được sợ hãi thán phục, lộ ra ánh mắt rung động.“Fuck!”Nhưng mà, lúc này, Thời Liêu lại nghe thấy âm thanh khinh thường của Lữ Thiếu Khanh bên cạnh.Thời Liêu quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh một lần nữa nằm lại trên ghế sa lon.Hắn ta không kìm được hỏi: “Đại nhân, ngươi cảm thấy thế nào?”Lữ Thiếu Khanh bĩu môi: “Có nhiều thứ, không phải cứ lớn là được.”Hắn đã Đã lĩnh ngộ kiếm ý cảnh giới đệ tam trọng, cho dù không cảm nhận được khí tức của Mộc Vĩnh nhưng từ kiếm ý vận dụng, Lữ Thiếu Khanh liền có thể biết đại khái kiếm ý của Mộc Vĩnh như thế nào.Ừm, so với mình trước đây thì không kém bao nhiêu.Thời Liêu còn định hỏi thế có nghĩa là gì nhưng trong họa diện chợt bộc phát ra một trận quang mang mãnh liệt.Một con hỏa long từ phía dưới xông lên trời, tiếng long ngâm vang vọng bầu trời, cũng bộc phát ra ngàn vạn kiếm ý.Hai cỗ kiếm ý va nhau, phương viên ngàn vạn dặm bộc phát ra bạo tạc vô tận, vô số ngọn núi vỡ nát san thành bình địa.Hỏa long cùng cự kình va nhau, lửa cùng nước va chạm, nhưng người này cũng không thể làm gì được người kia.Mộc Vĩnh không tiếp tục xuất thủ, thu kiếm đứng đó, khẽ lắc đầu, ngữ khí thất vọng: “Lâu như vậy không gặp, còn tưởng rằng thực lực ngươi sẽ có tinh tiến. Hiện tại xem ra, quá làm cho người ta thất vọng rồi.”Sau đó, hắn ta quay người rời đi, như là như gió, trong chớp mắt đã biến mất khỏi vị trí cũ.Kiếm Nhất lại đứng trên không trung, sắc mặt bình tĩnh nhưng những người tinh tế đều có thể từ trong ánh mắt của hắn ta nhận ra trong lòng Kiếm Nhất ẩn chứa sự căm giận ngút trời.Một đôi mắt, tựa như muốn bốc cháy lên, nhìn chòng chọc theo hướng Mộc Vĩnh biến mất.Một lát sau hắn ta mới tiếp tục đi về phía chính giữa.Kiếm Lan không nhận ra bất kỳ vấn đề gì trên người đệ đệ mình, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, trên mặt một lần nữa khôi phục nụ cười.Nàng ta đắc ý, tự cao nói: “Xem ra Mộc Vĩnh cũng biết Kiếm Nhất không dễ trêu, cho nên rút lui.”Lữ Thiếu Khanh bĩu môi, vừa vặn hành động này lại bị Kiếm Lan nhìn thấy.Nàng ta hừ một tiếng, châm chọc nói: “Ngươi đang khinh thường cái gì?”Lữ Thiếu Khanh thở dài: “Ta không phải đã nói với ngươi sao? Kết Đan kỳ không có tư cách nói chuyện.”Kiếm Lan lại bị tức đến phát run: “Khốn, khốn kiếp, ngươi, ngươi đáng ghét...”Thiên phú của Kiếm Lan bình thường, đã mấy chục tuổi mà mới Kế Đan kỳ tầng chín, mà đó là phải ăn không ít đan dược mới có thể tấn thăng đến cảnh giới này.Lữ Thiếu Khanh động một chút lại đem chuyện này ra nói chọc cho nàng ta tức giận đến mức chỉ muốn dùng son phấn trên mặt ngạt chết Lữ Thiếu Khanh.Loan Tinh Duyệt thản nhiên nói: “Mộc Vĩnh vẫn như trước đây, đi tìm cao thủ các lộ, đang thử thăm dò thực lực của bọn hắn.”Lông mày của nàng ta khẽ nhíu, rất không hiểu hành vi của Mộc Vĩnh: “Hắn định làm gì vậy? Lần nào cũng như thế.”Tất cả mọi người ở đây đều không rõ, cho dù là Tam Thánh tử Huyên cũng nghi hoặc không hiểu.Đáp án này có lẽ chỉ có bản thân Mộc Vĩnh mới biết.Kiếm Nhất bị Mộc Vĩnh khiêu chiến một phen rõ ràng tâm tình không tốt, trên đường đi đằng đằng sát khí, mặt mày nhăn nhó.Trên đường có người gặp phải Kiếm Nhất đều nhao nhao chạy trốn, không ai dám trêu chọc Kiếm Nhất.Trên đường đi đã có rất nhiều người đang chiến đấu, ngươi tới ta đi, kịch liệt chém giết.Có người bởi vì chém giết, vừa vặn chặn đường đi của Kiếm Nhất.Kiếm Nhất không đi đường vòng, một lời không hợp, trực tiếp động thủ.Trường kiếm vung ra, bao phủ lấy người dám cản đường.Kiếm quang biến mất, mấy cỗ thi thể từ trên trời rơi xuống, Kiếm Nhất tiếp tục đi đường, có vẻ nhìn cũng chẳng thèm nhìn nhiều.Hành vi bá đạo như vậy khiến người vây xem câm như hến.Kiếm Lan lại trăm ngàn lần ủng hộ loại hành vi này của đệ đệ mình.“Hừ, không có mắt, chết cũng đáng đời.”Kiếm Nhất càng hung ác tàn bạo, Kiếm Lan càng vui vẻ.Chỉ có dạng này mới khiến cho càng nhiều người biết được sự lợi hại của Kiếm Nhất, biết được lợi hại của Kiếm gia.Nhưng mà Lữ Thiếu Khanh thấy vậy, nụ cười trên mặt càng trở nên khinh thường.Bị người ta khiêu chiến một chút như vậy trong lòng đã tràn đầy lửa giận, tâm tính như vậy dù có mạnh nữa thì cũng bị giới hạn.Trong lòng hắn càng thêm tin vào Kế Ngôn.Đồng thời Lữ Thiếu Khanh cố ý thức tỉnh Thời Liêu một chút: “Nhớ kỹ, tu tâm quan trọng hơn tu luyện. Ngươi nhìn hắn đi, chỉ mới như vậy mà đã chọc cho một bụng lửa giận, đây chẳng phải là tính khí trẻ con sao? Nói gì mà đệ nhất thiên hạ, chẳng qua chỉ khoác lác.”Thời Liêu sau khi nghe xong, như có điều suy nghĩ.Sau khi hắn ta đột phá trở về, sư phụ đã từng từng nói với hắn ta lời tương tự.Thời Liêu trong lòng cảm thán, thật không hổ là Trương Chính đại nhân.“Đại nhân anh minh.”Kiếm Lan không chịu nổi, cái khốn kiếp này một mực nói mình đệ đệ không được, thật là tên đáng chết.Nàng ta giận dữ mắng mỏ Thời Liêu: “Ngươi biết cái gì?”“Ngươi tốt xấu gì cũng là đồ đệ của Phù Doãn trưởng lão, ở cùng với kẻ vô sỉ khốn kiếp như vậy, còn nghe hắn nói hươu nói vượn, ngươi không ngại mất mặt sao?” Hết chương 912.

Bạn cần đăng nhập để bình luận