Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 389 - Ta và Tiêu gia có quan hệ tốt nhất



Chương 389: Ta và Tiêu gia có quan hệ tốt nhấtNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm"Ngươi, ngươi muốn làm gì?"Tiêu Quần bị hù chết, phụ thân của mình đến một chiêu cũng không chịu nổi, bị Lữ Thiếu Khanh nhẹ nhàng thu thập như đánh ruồi bọ.Lữ Thiếu Khanh nhẹ nhàng vung tay lên, mấy người đứng bên cạnh Tiêu Quần lại một lần nữa rên rỉ ngất đi.Lữ Thiếu Khanh lấy bản đồ da thú ra, hỏi Tiêu Quần: "Còn nhớ rõ không?"Đương nhiên nhớ rõ, Tiêu Quần rít gào ở trong lòng, đây là đồ của ta mà.Bây giờ ngươi lôi ra là có ý gì? Trêu chọc ta, hay là chê cười ta?"Ngươi, ngươi muốn làm gì?" Đối mặt với Lữ Thiếu Khanh, mắt Tiêu Quần mở to, trái tim nhỏ đập loạn, hai chân run rẩy."Nói cho ta biết, địa điểm phía trên ở đâu?"Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh sâu kín, dưới ánh trăng, giọng nói của Lữ Thiếu Khanh hư vô mờ mịt, hơn nữa Lữ Thiếu Khanh phát ra hơi thở khủng bố, khiến Tiêu Quần cảm thấy Lữ Thiếu Khanh trước mắt như đến từ thế giới địa ngục, khủng bố khó hiểu."Ta, ta cũng không biết." Tiêu Quần muốn khóc, nước mắt còn chưa chảy hết ở trước mặt phụ thân nàng ta vừa rồi lại muốn tiếp tục chảy ra: "Cái này, đây là gia gia cho ta."Bị Lữ Thiếu Khanh đối xử như vậy, Tiêu Quần cũng không dám nói một câu nói dối nào nữa."Gia gia ngươi?" Giọng điệu của Lữ Thiếu Khanh cũng không có bao nhiêu giật mình.Trong lòng hắn đã sớm có dự liệu, nói mà có thể được tiểu đệ ma quỷ chiếu ra, cũng coi như là tàng bảo đồ, cũng không phải thứ mà loại người như Tiêu Quần có thể dễ dàng đạt được.Lữ Thiếu Khanh vuốt cằm, chẳng lẽ thật sự phải đi tìm Đại trưởng lão Tiêu gia sao?Chỉ sợ sẽ khiến cho lão gia hỏa kia hoài nghi.Trong lòng Lữ Thiếu Khanh chần chờ, đang suy nghĩ được mất.Khiến cho Đại trưởng lão Tiêu gia hoài nghi, đến lúc đó nhất định phải đánh một trận, chẳng may không cẩn thận giết chết, sẽ không dễ ăn nói với Tiêu gia.Lữ Thiếu Khanh bên này đang suy nghĩ, mà Tiêu Uân vừa rồi bị quạt bay đã nhảy ra khỏi đống đá lộn xộn, gầm lên một tiếng: "Khinh người quá đáng!"Tay của ông ta vung vút lên trời cao, một tia sáng bay lên bầu trời, bộc phát ra hào quang rực rỡ ở trên trời, phát ra tiếng vang thật lớn, đồng thời còn có một tia sáng cắt ngang chân trời bay thẳng về sau núi Tiêu gia mà đi.Lữ Thiếu Khanh nhìn khói lửa như pháo hoa nở rộ trên trời.Nếu đoán không sai, đây là cảnh báo, gọi người. Thậm chí còn có thể lay động Đại trưởng lão.Lữ Thiếu Khanh không có nửa phần khẩn trương, quay đầu nhìn thoáng qua Tiêu Quần trong lòng mừng thầm: "Pháo hoa rất đẹp."Lữ Thiếu Khanh thản nhiên tự đắc, không có nửa phần khẩn trương.Tiêu Quần mắng to trong lòng, giả bộ, đến lúc này mà còn giả bộ, chờ sau khi gia gia ta tới ngươi sẽ biết chữ chết viết như thế nào.Tiêu Quần nhìn lén Lữ Thiếu Khanh một cái, phát hiện Lữ Thiếu Khanh không hề nhìn mình nữa, lặng lẽ di chuyển bước chân, thấy Lữ Thiếu Khanh không có phản ứng, trực tiếp chạy đến bên cạnh phụ thân nàng ta.Tiêu Quần nhìn thấy bộ dáng của Tiêu Uân, hoảng sợ: "Phụ thân, người không sao chứ?"Trên người Tiêu Uân có vài vết thương lớn nhỏ, máu tươi đầm đìa, sắc mặt tái nhợt, đang ra sức thở hổn hển.Chẳng những bên ngoài bị thương, ngay cả bên trong cơ thể cũng bị không ít thương tổn, hơi thở của ông ta bất ổn, lung lay sắp đổ.Tiêu Uân cắn răng kiên trì để cho mình đứng vững, không ngã xuống.Trước khi chưa thấy Lữ Thiếu Khanh ngã xuống, ông ta có chết cũng không thể ngã xuống.Ông ta gắt gao nhìn Lữ Thiếu Khanh, cho dù là bóng đêm cũng không che giấu được ánh mắt oán hận của ông ta.Lữ Thiếu Khanh mặc kệ không để ý tới hai cha con Tiêu gia, hắn vân đạm phong khinh, đi tới đình nghỉ mát ngồi xuống, kiễng chân chờ người Tiêu gia tới.Lữ Thiếu Khanh gõ bàn đá, nói với cha con Tiêu gia: "Này, nước trà đâu? Một chút lễ phép cũng không có, khách tới cũng không biết dâng trà sao? Còn dám nói là đại gia tộc, một chút lễ nghĩa cũng không có."Tiêu Uân và Tiêu Quần tức đến méo mũi.Phép lịch sự?Tên hỗn đản này còn không biết xấu hổ mà nói lễ nghĩa? Chúng ta chỉ hận không đánh chết ngươi, còn nghĩ đến cái gì mà nước trà, có nước miếng này, có muốn uống hay không?Sau khi cảnh cáo của Tiêu gia phát ra, Tiêu gia rất nhanh đã có động tĩnh.Vô số người lập loè xông lên bầu trời, từng tia sáng, nhao nhao hướng nơi này mà đến."Người nào dám giương oai ở Tiêu gia?""Chán sống rồi sao?""Người dám mạo phạm Tiêu gia, chết!""Ta ngược lại muốn nhìn xem ai to gan như vậy, muốn chết!"Từng tiếng quát to, từng khí tức cường đại bộc phát, khí tức cường đại làm cho những người khác trong Dương Thành run lẩy bẩy.Có người đến tấn công Tiêu gia sao? Sắp nổ ra đại chiến sao?Vô số người nhao nhao đưa mắt nhìn về phía xa, đặc biệt là Thiên Cơ Giả lại càng trên nhảy dưới tránh, kích động không thôi.Có tin lớn rồi.Rất nhanh, vô số người tản ra khí tức cường hãn của Tiêu gia tộc nhao nhao chạy tới.Nhưng loại khí tức cường hãn này đối với những người khác mà nói là cường hãn, nhưng đối với Lữ Thiếu Khanh mà nói, không đáng nhắc tới.Người của Tiêu gia tộc lấy Luyện Khí kỳ, Trúc Cơ kỳ làm chủ, Kết Đan kỳ không có mấy người.Lữ Thiếu Khanh thấy thế, trong lòng thầm lắc đầu.Nội tình của Tiêu gia không đủ, sở dĩ có thể chen chân vào một trong các đại gia tộc của Tề Châu, hoàn toàn là dựa vào hai Nguyên Anh tọa trấn.Chiến lực cao cấp cũng đủ, chiến lực tầng trung không đủ, lực lượng tầng dưới chót thì cũng coi như có thể.So với những gia tộc khác, thứ Tiêu gia thiếu chính là thời gian.Tiêu Dũng căng thẳng lấy ra vài món pháp khí nhị phẩm đưa cho hắn, chắc là do toàn bộ nguồn lực của gia tộc đều dùng để bồi dưỡng thành viên trong tộc nên túi tiền rất eo hẹp."Tiêu Uân trưởng lão, xảy ra chuyện gì vậy?""Thành chủ, ngài không sao chứ? Ai đả thương ngài?""Là ai?""Kẻ thù ở đâu?"Cường giả Tiêu gia đi tới nơi này nhìn thấy vài người Tiêu gia tộc ngã trên mặt đất, cũng nhận thấy được Tiêu Uân bị thương, phẫn nộ hét lên.Ánh mắt không ít người đã rơi vào trên người Lữ Thiếu Khanh.Lúc này cũng chỉ có Lữ Thiếu Khanh thản nhiên tự đắc ngồi, thậm chí ngay cả nhìn cũng không nhìn bọn họ một cái."Là hắn sao?""Tiểu tử, ngươi muốn làm gì? Đến Tiêu gia gây sự sao?"Có người hét lớn với Lữ Thiếu Khanh, hơi thở tăng vọt, quét về phía Lữ Thiếu Khanh, nhưng mà những người này thật sự quá yếu, bọn họ ngay cả xách giày cho Lữ Thiếu Khanh cũng không xứng.Lữ Thiếu Khanh thậm chí cũng lười nhúc nhích, thủ đoạn nhỏ của những người này còn không làm gì được hắn.Đối mặt với sự nghi ngờ không thôi của mọi người, Lữ Thiếu Khanh chống cằm, nghiêm túc phản bác: "Đừng nói hươu nói vượn nữa, quan hệ giữa ta và Tiêu gia là tốt nhất."

Bạn cần đăng nhập để bình luận