Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1970

Chương 1970Chương 1970
Nhóm dịch: Thiên Tuyết Thiều Thừa thuận thế đổi đề tài: “Nó thế này là chán sống rồi sao?”
Hung Trừ ở bên cạnh lập tức đồng ý: “Đúng, chán sống rồi.”
Lý nãi nãi.
Lần đầu tiên nhìn thấy gia hỏa hung hăng ngang ngược như thế.
Nhân loại đúng là phách lối. Cái đuôi vềnh lên, không biết trời cao đất rộng rồi à?
Bảo ngươi khiêm tốn ngươi lại không biết điều, ngươi đang muốn chết đây mà. Qủa nhiên, dường như bị Lữ Thiếu Khanh chọc giận.
Trên bầu trời, mây đen lại vần vũ cuồn cuộn.
Âm ầm!
Tia chớp màu vàng kim lại giáng xuống khiến cho tất cả mọi người đầu chấn kinh. “Hai.... Hai lần”
Mọi người đầu tê cả da đầu. Lữ Thiếu Khanh cũng ngạc nhiên. Mẹ nó chứ, chơi lớn rồi!
Lữ Thiếu Khanh vội vàng hô to: “Sai, sai, ta sai rồi!"
Hai tia chớp màu vàng kim như hai con thần long màu vàng kim từ trên trời giáng xuống.
Một trái một phải nhắm thẳng Lữ Thiếu Khanh mà bọc đánh.
Không trung vỡ tan soàn soạt, vô số vết rách che kín toàn bộ bầu trời.
Từ phía xa nhìn lại, như một tấm gương nứt tan nát. Oành!
Lữ Thiếu Khanh lại bị đánh trúng ngã mạnh xuống đất. Vô số tia sét dọc ngang vặn vẹo dưới mặt đất, nso đi tới đâu, hủy diệt tất cả mọi thứ tới đó.
Mặt đất lại chấn động, lần này càng mãnh liệt hơn lần trước.
Tháp Trấn Yêu lảo đảo, hào quang chập chờn.
Cuối cùng, ánh sáng trên mặt đất cũng tắt, Bạch Thước xuất hiện. Bà ta vừa xuất hiện đã phun ra mấy ngụm máu tươi trước mặt mọi người.
Tháp Trấn Yêu ban đầu đứng đây thẳng tắp lúc này đã cong vẹo đi, có vẻ có thể sụp đổ bất kỳ lúc nào.
“Tiền bối”
Mấy người Liễu Xích thất kinh.
Bạch Thước buồn bã ảm đạm, bà ta nhìn mặt đất như lôi trì trước mặt mà tràn đầy tuyệt vọng.
“Đại trận đã bị phá bảy tám phần, Xương Thần bên dưới có thể sẽ bị phá vỡ bất kỳ lúc nào.”
Xương Thần xuất hiện, Yêu giới nguy rồi.
Mọi người nghe vậy đầu kinh hãi.
Xương Thần phá vỡ phong ấn xuất hiện, những người này căn bản không ngăn cản nổi. Âm ầm!
Mặt đất chậm rãi dừng chấn động, tia sét màu vàng kim phía xa cũng dần dần tan đi. Chờ khi sấm sét tan đi, mọi người nhìn lại, không thấy Lữ Thiếu Khanh đâu. Bên kia mặt đất chằng chịt vết nứt như vừa bị cày qua. Người... không thấy đâu? Mọi người nhìn thật lâu vẫn không thấy bóng dáng Lữ Thiếu Khanh đâu.
Khi mọi người nghĩ rằng Lữ Thiếu Khanh biến mất rồi thì hắn lại từ dưới đất leo ra. Lần này, hắn lại càng be bét chật vật hơn.
Quần áo rách rưới tả tơi, như một tên ăn mày.
Toàn thân bốc khói đen. Tóc bị đánh cháy xém xoăn tít lại.
Lữ Thiếu Khanh đứng dậy, nhưng hai mắt vẫn sáng lên. Quả cầu màu vàng kim hâp thu càng nhiều sấm sét, trong thức hải của hắn đang tỏa ra hào quang sáng chói mặt trời.
“Tới, tiếp tục!”
Lữ Thiếu Khanh không để ý tới sự đau đớn tê liệt toàn thân mà tiếp tục ngửa mặt lên trời gào thét: “Mạnh hơn nữa đi, đừng để ta xem thường ngươi!” Nhưng mài
Vù.
Gió mạnh thổi qua, mây đen tiêu tan, vô số chớp sét cũng biến mất theo.
Bầu trời lại yên tình.
Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên.
Chỉ thế thôi à?
“Con hàng nhát chết!”
Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ một phen rồi thay quần áo khác,
đi tới chỗ đã từng là đáy hồ.
Thiên thạch khổng lồ đã bị đánh chia năm xẻ bảy.
Chỉ để lại một tảng đá to bằng cái đầu ở đó.
Tảng đá hình củ ấu, mỗi một góc đầu tỏa sáng lấp lánh óng ánh long lanh.
Bề mặt phản xạ ánh sáng hệt như kim cương trong kiếp trước của Lữ Thiếu Khanh vậy.
Nó nằm đó mà tỏa ra uy áp nhàn nhạt.
Hai mắt Lữ Thiếu Khanh sáng lên, tảng đá này chí ít cũng là vật liệu cấp bảy trở lên.
Phụt! Mặc Quân lại nhảy ra, chảy nước bọt nhìn chằm chằm vào tảng đá: “Lão đại, ta muốn ăn!”
Lữ Thiếu Khanh không nói gì, đánh nó bay luôn: “Hỗn trướng, chỉ có biết ăn, có thể nghĩ cho lão đại ta không hả? Ta sắp chết đói rồi đấy."
Vật liệu cấp bảy, sau này nói không chừng còn dùng đến. Vạn nhất nhỡ không có linh thạch dùng, lẫy ra đổi ít linh thạch cũng được.
Lữ Thiếu Khanh muốn cất đi, lại phát hiện nó không hề nhúc nhích.
“Lão đại, để ta.” Mặc Quân lập tức dính vào tảng đá rồi điên cuồng gặm.
Chương 1606: Đại ca của ta, ta đùa không được à?
Lữ Thiếu Khanh kiểm tra một phen, mới phát hiện nguyên nhân không lấy được thiên thạch này.
Thì ra thiên thạch đã kết hớp với một đại trận dưới mặt đất. Như mọc rễ nảy mầm vậy, hòa với đại trận làm một thể. Muốn lẫy đi thì phải phá giải đại trận đã. Đồng thời, bên dưới đáy xuất hiện một khối màu đen. Giằng co với màu đỏ.
Dường như là màu đen thuần túy nhất, tỏa ra khí tức quỷ dị.
Lữ Thiếu Khanh chỉ nhìn thoáng qua là biết nó bị Xương Thần trấn áp ăn mòn. “Giảo hoạt!”
Lữ Thiếu Khanh lầm bẩm. Xương Thần chuẩn bị hai đường. Vừa ăn mòn tháp Trấn Yêu, cũng vừa ăn mòn thiên thạch. Định kết hợp hai đường cùng lúc.
Về sau, Thiên Ma vực ngoại Hồng Hành thoát khỏi sự khống chế của Ma Thần. Nhưng xem tình hình thế này, dù Lữ Thiếu Khanh không xuất hiện đoán chừng sớm muộn gì Hồng Hành cũng sẽ bị ăn mòn lần nữa.
Lữ Thiếu Khanh còn cảm nhận được tình trạng của đại trận đã như nến tàn trong gió. “Xem ra không trấn áp được bao lầu nữa.”
Lữ Thiếu Khanh trở dài.
Tia chớp màu vàng kim không chỉ bổ nso mà còn lan đến gần đại trận trấn áp Xương Thần.
Hiện giờ, chính Lữ Thiếu Khanh cũng không dám khẳng định đại trận có thể chống đỡ được bao lâu nữa. “Phiền quá, vẫn nên mang theo sư phụ về nhà cho xong.”
“Xương Thần cái gì, ta không quan tâm. CHủ yếu là đánh không lại.”
Lữ Thiếu Khanh không định tiếp tục hỗ trợ đối phó với Xương Thần nữa.
Dù đã bị thương, bị trấn áp, không còn thực lực đỉnh cao nữa, nhưng chí ít Xương Thần cũng là Hợp Thể kỳ.
Đánh cái rắm ấy.
Vì an toàn của sinh mệnh, vẫn nên mau mau về nhà thôi.
Lữ Thiếu Khanh vỗ Mặc Quân, nắm chặt nó lại.
“Đi, không thể ăn xong đâu.” Mặc dù khối thiên thạch này rất đáng để động tâm, nhưng chẳng những cầm không được, mà nó còn à vật trấn áp Xương Thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận