Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1061: Ngươi cắn ta (1)

Mộc Vĩnh giận dữ, ngươi tuổi chó à?
Nói trở mặt là trở mặt.
Mộc Vĩnh đè nén cơn tức:
"Ngươi thật sự thấy chết không cứu?"
"Cứu không được, theo như những gì ngươi nói, những quái vật kia lợi hại như vậy, chút thực lực của ta còn chưa đủ nhét kế răng quái vật."
Lữ Thiếu Khanh không muốn tranh đoạt vũng nước đục này, hắn cảm thấy hơi khó hiểu:
"Ta cũng thấy hơi không hiểu đấy, rốt cuộc ngươi coi trọng ta ở điểm nào?"
"Ta nghĩ, ngoài đẹp trai ra ta cũng không có điểm xuất sắc nào khác, ngươi coi trọng ta nhất ở điểm nào? Để ta thay đổi, có được không?"
"Đương nhiên, nếu ngươi muốn nói ta đẹp trai thì ta không còn cách nào khác, đây là điểm không thể sửa đổi được."
Mộc Vĩnh nhịn không được:
"Khốn kiếp, ngươi đẹp trai cái rắm."
"Ngươi không đồng ý, Mộc Vĩnh nhịn không được:
"Hỗn đản, ngươi đẹp trai cái rắm."
Đẹp trai?
Đẹp trai cọng lông.
Tên nhóc ngươi, ai thèm để ý đến bề ngoài của ngươi.
Tính cách đáng ghét đó của ngươi đã định sẵn sẽ khiến người ta muốn đánh chết ngươi rồi.
Thời Liêu lại nói thay Lữ Thiếu Khanh, dù sao Lữ Thiếu Khanh giờ cũng là thân tượng của hắn ta. "Mộc Vĩnh đại nhân, Lữ Thiếu Khanh đại nhân cũng không còn cách nào khác, ngươi cứ ép hắn thế cũng vô ích."
"Chuyện này ngoại trừ ngươi ra còn ai biết không?"
Mộc Vĩnh gặp phải loại người như Lữ Thiếu Khanh trong lòng đã cảm thấy rất khó chịu rồi, hắn ta khẽ nói:
"Hắn rất đặc biệt, hắn đã có thể mở khe hở ra dĩ nhiên cũng có thể đóng khe hở lại."
"Ta đóng cái cọng lông." Lữ Thiếu Khanh muốn đánh chết Mộc Vĩnh:
"Rất đặc biệt, ngươi tưởng ta là Đường Tăng à”.
Trước đó khe hở trong hung địa Động Thiên có thể đóng cũng là đánh bậy đánh bạ, hắn đang ở trong trạng thái bị động. Hắn chẳng biết gì cả, cũng không biết đã làm như thế nào.
Giống như lần này hắn cũng đánh bậy đánh bạ, hắn cũng không ngờ có thẻ làm được như vậy.
Lữ Thiếu Khanh một lần nữa nhắc lại:
"Ta không cách nào đóng lại, ta cũng không biết làm sao để đóng."
"Hơn nữa." Lữ Thiếu Khanh dừng lại một chút nhìn chằm chằm Mộc Vĩnh, đối mắt với Mộc Vĩnh, thái độ vô cùng kiên định:
"Cho dù biết, ta cũng không liên quan, ngươi đừng căn lấy ta."
Tiểu tử, không phải vì ngươi, ta gặp nhiều phiền phức như vậy sao?
Vào lúc này ta không bỏ đá xuống giếng coi như ta có lương tâm lắm rồi.
Không có linh thạch, còn muốn ta hỗ trợ, đầu óc đang suy nghĩ gì vậy?
Mộc Vĩnh giận dữ, tiểu tử nhân tộc này thật đáng ghét, hắn ta vừa định mở miệng, bỗng nhiên trên bầu trời truyền đến một tiếng rống to. "Gừ!"
Âm thanh từ trong khe hở truyền tới tựa như tiếng ma vương gào thét truyền đến từ sâu trong địa ngục, âm thanh kinh khủng làm người ta sợ hãi, khiến linh hồn người ta run rẩy.
Sau khi đông đảo tu sĩ Thánh tộc nghe thấy, thực lực những người hơi yếu một chút sắc mặt trắng bệch, thậm chí có người còn bị tiếng gầm thét này dọa cho ngất đi.
Cảm giác bất an càng thêm mãnh liệt, như một cây đao gác ở trên cổ, có một loại cảm giác lúc nào cũng có thể rơi đầu xuống đất.
Bỗng nhiên, có người chỉ vào khe hở trên bầu trời lớn tiếng hô hào:
"Nhanh, mau nhìn kìa!"
Một cái bóng màu đen trong khe hở lao ra. Cơ thể màu đen mọc lít nha lít nhít lân giáp, vô cùng kinh khủng, thân cao khoảng hai trượng, hai trảo quá gối, hai chân uốn lượn, ngũ trảo bén nhọn, mạnh mẽ hữu lực.
Một gương mặt xấu xí hình tam giác để lộ diện mục dữ tợn.
Đôi mắt đỏ tràn đầy sát ý, răng sắc nhọn khiến người ta nhìn thấy mà phát khiếp.
Quái vật đột nhiên xuất hiện, đôi mắt đỏ lừ chậm rãi nhìn xung quanh.
"Đây, đây là quái vật gì?"
"Nhìn, nhìn rất không dễ chọc."
"Không, không phải là quái thú hư không đấy chứ?"
Đông đảo tu sĩ Thánh tộc hiếu kì đánh giá quái vật màu đen đột nhiên xuất hiện, hoàn toàn không phát hiện nguy hiểm đang đến.
Ánh mắt Kế Ngôn đột nhiên trở nên lạnh lẽo, lộ ra sát ý:
"Quả nhiên là bọn chúng."
Mộc Vĩnh nghe nói như thế, trong nháy mắt kinh hãi, hỏi Kế Ngôn:
"Các ngươi cũng gặp phải?"
"Chưa!" Lữ Thiếu Khanh không nói hai lời, lập tức lớn tiếng phủ nhận:
"Chưa gặp, cũng chưa từng nhìn thấy."
Mộc Vĩnh dùng dáng vẻ ngươi tưởng Ta là đồ ngu à để nhìn Lữ Thiếu Khanh.
Cho dù ta có là đứa trẻ lên ba thì cũng có thể nghe ra sự giả dối trong lời nói của ngươi.
Ba người Đàm Linh cũng nghi ngờ nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh.
Đàm Linh cùng chung suy nghĩ với Mộc Vĩnh, chắc chắn Lữ Thiếu Khanh đang nói dối.
"Kế Ngôn đại nhân, ngươi có thể nói thử xem chuyện gì đang xảy ra không?" Thời Liêu ngữ khí cung kính thỉnh giáo Kế Ngôn.
Sắc mặt hắn ta không hề dễ nhìn chút nào, dường như hắn đã nhìn thấy mình luôn bị tát thẳng vào mặt.
Cho nên hắn ta phải hỏi cho rõ ràng.
Kế Ngôn không có giấu giếm, thản nhiên nói:
"Sư môn của chúng ta cũng đã từng gặp loại quái vật này, ngăn cản bọn hắn hơn ngàn năm, trong lúc đó tử thương vô số tinh anh."
Ngữ khí Kế Ngôn mặc dù bình thản nhưng bọn Mộc Vĩnh có thể nghe ra được sự thảm liệt trong đó.
Thời Liêu lại một lần nữa ngồi xổm xuống vẽ vòng tròn, mặt rất đau. Mộc Vĩnh nắm bắt được tin tức không tầm thường trong câu nói:
"Hơn ngàn năm? Sư môn các ngươi ngăn cản hơn ngàn năm?"
Kế Ngôn gật đầu:
"Không sai, hai năm trước mới hoàn toàn đóng được khe hở lại".
Mộc Vĩnh càng thêm chấn kinh:
"Khe hở ở Hàn Tinh hơn ngàn năm trước đã đóng lại, trước khi đóng đã tử thương vô số người Thánh tộc. Sư môn của các ngươi cường đại vậy?”
Ba người Đàm Linh cũng chấn kinh.
Nếu tính toán một chút có phải sư môn Kế Ngôn bọn hắn có thể cân được cả Hàn Tinh không?
Lữ Thiếu Khanh chen lời rất đúng lúc, lập tức phách lối nói:
"Biết sợ rồi chứ? Ngoan ngoãn nhường đường nếu không sư phụ ta mang đại quân sư môn giết tới sẽ lập tức giết chết tên tiểu nhân hèn hạ ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận