Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1524: Nhị sư huynh, có người khi dễ Vân Tâm tỷ tỷ

Chương 1524: Nhị sư huynh, có người khi dễ Vân Tâm tỷ tỷChương 1524: Nhị sư huynh, có người khi dễ Vân Tâm tỷ tỷ
Mị Phi nhìn Tiêu Y bay ngược đi, không kìm được hưng phấn quát lên.
"Ha ha, chỉ bằng ngươi cũng muốn đánh với đại ca ta?"
"Ngươi xứng sao?"
Mị Phi chỉ cảm thấy mình giống như đang yêu, tế bào toàn thân đang nhảy cẵng lên hoan hô.
Quá tốt rồi, ca ca mình cuối cùng cũng giúp mình trút giận.
Nhưng mà Mị Càn chợt quát to một tiếng: "Ngậm miệng!"
Mị Phi bị giật nảy mình, lúc còn chưa rõ chuyện gì xảy ra, Tiêu Y từ đằng đứng lên, mặc dù khí tức không tốt lắm, sắc mặt trắng bệch, nhưng nàng không bị tổn thương quá lớn.
Nàng đã chặn được một kích của Mị Càn.
Mị Phi trừng to mắt, đầy rẫy sự khó tin.
Đây chính là ca của nàng ta, Nguyên Anh hậu kỳ, cảnh giới tầng chín, mặc dù một kích ban nãy cũng chưa dùng toàn lực nhưng cũng không phải một Nguyên Anh sơ kỳ nho nhỏ có thể ngăn cản được.
Đáng lẽ nàng không bị đánh gần chết thì cũng phải nôn chút máu thể hiện lòng kính trọng chứ?
Nhưng mà, hô hấp của Tiêu Y chỉ dồn dập thêm một chút, sắc mặt tái nhợt một chút, trên người không có vết thương, cũng không thổ huyết.
Đùa à, xú nha đầu ngươi có thể mạnh như vậy sao? Trong lòng Mị Phi rất khó chịu, đau khổ như bị người ta đá vậy.
Mấy người Giản Bắc cũng kinh ngạc.
Mặc dù biết Tiêu Y rất lợi hại, nhưng cũng không nghĩ là không hợp lẽ thường đến thế chứ?
Tiêu Y đứng lên, đứng tại chỗ không nhúc nhích, phí rất nhiều công sức mới khiến huyết khí đang lăn lộn trong cơ thể lắng lại.
Trong lòng nàng âm thầm kêu khổ.
Móa, chủ quan rồi.
Tên này có vẻ như thật sự hơi ngoài dự liệu.
Mặc dù nàng đỡ được một kích của Mị Càn, nếu không phải toàn lực áp chế, vừa rồi chắc chắn phải thổ huyết.
Giờ nhìn nàng bên ngoài không có bất kỳ vết thương gì nhưng trên thực tế thể lực đã đến cực hạn.
Thêm một chiêu nữa, nàng không cản được.
Nhưng, muốn nàng cúi đầu chịu thua, nàng tuyệt đối không làm được.
Nàng dám chịu thua, Nhị sư huynh là người đầu tiên tiêu diệt nàng.
Nàng hít hai hơi thật sâu, để cho cơ thể của mình dễ chịu một chút rồi chậm rãi đi tới: "Hừ, cũng có chút năng lực đấy, nhưng cũng chỉ có thế mà thôi."
Mị Càn nhìn qua Tiêu Y ánh mắt mang theo kinh nghỉ bất định, sâu trong con mắt ẩn chưa vài phần kiêng kị.
"Kiếm ý của ngươi, ai dạy?"
Cuối cùng Mị Càn vẫn không kìm được mở miệng hỏi một câu.
Hắn ta phát hiện kiếm ý của Tiêu Y không hề kém hơn hắn ta, thậm chí còn tinh thuần hơn vài phần, cường hãn hơn vài phần.
Hắn ta có thể đánh bay Tiêu Y toàn bộ nhờ cảnh giới thực lực của mình, nếu chỉ đơn thuần so đấu kiếm ý, hẳn ta không có lòng tin thắng nổi Tiêu Y.
Cái này rất không hợp thói thường.
Hắn ta xuất thân thế gia đệ nhất Trung Châu, từ nhỏ đã nhận dạy bảo tốt nhất, hưởng thụ tài nguyên tốt nhất.
Trong tộc có vô số tâm đắc tổ tiên lưu lại cộng thêm sự cố gắng và thiên phú của bản thân hẳn ta.
Hắn ta đi đến được bước này, trước nay, hắn ta tự nhận thiên phú kiếm đạo của mình là mạnh nhất, kiếm ý cũng là mạnh nhất.
Mà ở nơi này, gặp một nha đầu tuổi chỉ khoảng một phần ba số tuổi của hắn †a nhưng có kiếm ý mạnh hơn hắn ta.
Tu luyện lâu như vậy, thế mà còn không bằng một nha đầu?
Trong lòng Mị Càn cảm thấy hơi sụp đổ.
Tựa như một người hao hết toàn lực, cố gắng leo lên một tòa núi cao, vốn nghĩ tầm mắt bao quát non sông, nhìn xuống thiên hạ, kết quả phát hiện phía trước còn có một ngọn núi cao hơn.
Tâm tính rất dễ dàng sụp đổ.
"Ai dạy?" Tiêu Y bu môi: "Thứ này mà còn cần ai dạy sao?"
Đương nhiên, lời này chắc chắn là đang làm màu.
Không có Lữ Thiếu Khanh dạy bảo, Tiêu Y lĩnh ngộ không được kiếm ý, cũng không đi đến được bước này.
Lời này, chủ yếu để chọc giận người ta.
Quả nhiên, lời này của Tiêu Y khiến tâm thái của Mị Càn hơi sụp đổ.
"Xem ra, kiếm ý của ngươi cũng không phải rất lợi hại." Nhắc đến kiếm ý, Tiêu Y cũng cảm nhận được kiếm ý của Mị Càn cũng chỉ thế, chẳng hơn nàng được bao nhiêu: "Chỉ có thế mà cũng dám xưng đệ nhất kiếm tu Trung Châu?"
Không sợ cười chết người ta à.
Ngay cả một nửa của hai vị sư huynh ta cũng không được mà dám tự xưng đứng đầu.
Quả nhiên, thiên tài Trung Châu gì đó toàn là thổi phồng.
Nào có khiêm tốn như hai vị sư huynh ta.
Mi Phi nhịn không được, gâm thét một tiếng: "Ngươi đừng phách lối, ngươi cho rằng may mắn ngăn được một kích của ca ca ta là ngươi thắng rồi sao?"
Tiêu Y hừ một tiếng, Lan Thủy kiếm trong tay xung ra lần hai, chỉ vào Mị Càn nói: "Nếu cùng cảnh giới thì ta có thể đánh gãy hết răng cho của hẳn rồi."
Giản Bắc vô cùng cạn lời, xem ra hắn ta đã hiểu vì sao oán hận của Quản Đại Ngưu đối với Lữ Thiếu Khanh lại lớn như vậy.
Đánh không lại, mắng không thắng, nghĩ thôi cũng thấy ấm ức rồi.
Tiêu Y rõ ràng là đi theo học Lữ Thiếu Khanh, há miệng thôi cũng có thể chọc người ta tức gần chét.
Mị Càn dù giận nhưng không như Mị Phi, khuôn mặt vặn vẹo, hắn ta lạnh lùng nói: "Một kích vừa của ta, có thể ngăn cản cũng coi như có chút năng lực. Một lần nữa, ngươi ngăn cản không nổi." "Bảo Kế Ngôn ra, nếu không sau này ngươi sẽ hối hận đấy."
Mi Càn có lòng tin tuyệt đối vào thực lực của mình, ánh mắt sắc bén, cũng nhìn ra được trạng thái của Tiêu Y hiện tại.
Tiêu Y đã chọc giận hắn ta, động thủ thêm lần nữa hắn ta cũng sẽ không thủ hạ lưu tình, đến lúc đó Tiêu Y không chết cũng bị thương.
"Chả lẽ lại sợ ngươi?" Tiêu Y cũng biết mình không thể nào chống đỡ được Mị Càn, nhưng trên khí thế cũng không thể nhận thua, nàng tiếp tục quơ Lan Thủy kiếm, làm ra tư thái phòng ngự:
"Sức của ngươi cũng ngang ngửa ta thôi."
Trên mặt Mị Càn hiện lên một tia sát ý.
Mắng sức hắn ta giống nữ nhân? "Nếu ngươi muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận