Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 735 - Ta không phải là người Thánh tộc



Chương 735: Ta không phải là người Thánh tộcNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmNhìn nụ cười đáng giận của Lữ Thiếu Khanh, trong lòng Mẫn Phiên trầm xuống.Đến lúc này ông ta mới biết mình vẫn luôn khinh thường Lữ Thiếu Khanh.Vốn tưởng rằng vớt được một con dê béo, có thể ép khô dê béo. Nhưng thực không ngờ, đây là một con hồ ly khoác da dê, có một trái tim còn đen hơn, còn giảo hoạt hơn so với lão hồ ly làm tộc trưởng như ông ta.Thứ ông ta muốn có được chính là lương thực trên người Lữ Thiếu Khanh, muốn tìm cho tộc nhân chút lương thực qua mùa đông.Còn thứ Lữ Thiếu Khanh muốn là cả bộ lạc bọn họ, còn muốn thân thể và linh hồn của bọn họ.Mẫn Phiên không muốn, cũng chẳng ngờ.Nói đùa sao, người Tang Lạc có cốt khí, sẽ không cúi đầu trước người Thánh tộc, sẽ không giống như những kẻ hèn nhát đã nương nhờ người Thánh tộc kia."Ngươi, mơ tưởng!"Mẫn Phiên lại cắn răng, quyết tâm nhắc lại quyết định của mình."Không vội, không vội." Lữ Thiếu Khanh thật sự tuyệt không lo lắng, hắn lại còn lấy ra một cái ghế nhỏ từ trong nhẫn trữ vật, thoải mái ngồi xuống.Thật sự muốn xem kịch!"Chậc chậc, không thể không nói, người Tang Lạc thật lợi hại." Lữ Thiếu Khanh bình phẩm, chỉ điểm giang sơn: "Thật mãnh liệt, đối mặt với hung thú Nguyên Anh kỳ mà chống đỡ được lâu như vậy. Lợi hại. Ai nha nha, sao lại không chịu được khen vậy, cẩn thận một chút."Trong lúc đó, người Tang Lạc phía dưới lại có hai người ngã xuống, máu tươi bắn tung tóe, kêu la thảm thiết, không cam lòng ngã xuống.Mẫn Phiên nhìn mà trong lòng nhỏ máu, đây đều là tinh anh trong tộc mình, đều là người trẻ tuổi, thực lực còn đang trong thời kỳ tăng cao, là trụ cột tương lai của bộ lạc, chết một người liền thiếu một người.Dù chỉ chết một người bộ lạc đều đại thương nguyên khí, chớ nói chi là thoáng cái chết hai người, Mẫn Phiên thấy vậy hận không thể để bản thân thay bọn họ đi tìm chết."Ngươi, ngươi mau ra tay đi." Mẫn Phiên quát Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh khịt mũi một cái, ghét bỏ: "Mẹ nó, khẩu khí của ngươi thật thối. Muốn ta ra tay, được thôi, chỉ cần đáp ứng điều kiện của ta là được."Mẫn Phiên vẫn gian nan cắn răng: "Ngươi, ngươi nằm mơ đi!""Không vội, từ từ xem, ngươi cũng nghỉ ngơi một chút đi, lát nữa có thể đi nhặt xác cho tộc nhân của ngươi. Ai nha, ngươi xem, chỉ mới chốc lát sau mà lại có người bị thương, để ta đếm xem, một, hai, ba… Còn có mười bốn người, còn có thể chống đỡ chừng nửa khắc, cố lên, ngươi vẫn còn có thời gian suy nghĩ."Lời Lữ Thiếu Khanh nói khiến lòng Mẫn Phiên nhảy dựng, phẫn nộ giơ bàn tay to như quạt hương bồ lên, hung hăng vỗ về phía Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi đáng chết!"Úc Linh đã sớm có phòng bị, lập tức xuất hiện bên cạnh Lữ Thiếu Khanh, đánh một chưởng với Mẫn Phiên."Uỳnh!"Mẫn Phiên và Úc Linh đều lui về phía sau, ai cũng không chiếm được tiện nghi.Một chưởng này làm cho Mẫn Phiên càng thêm nhận thức rõ ràng hiện thực, ông ta không làm gì được Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh rất nhẫn tâm, có thể đứng ở bên cạnh nhìn tộc nhân của ông ta bị Ngô Công giết chết.Úc Linh căm tức nhìn Mẫn Phiên, vận sức chờ phát động, nàng ta không ngại đánh một trận với Mẫn Phiên.Lữ Thiếu Khanh không tức giận, ngược lại khuyên nhủ Mẫn Phiên: "Đừng tức giận, dù sao ngươi cũng không thèm để ý sống chết của tộc nhân ngươi, cần gì phải tức giận, làm thân thể của mình tức đến hỏng thì sao?""Ngươi cũng không còn sống tốt được mấy năm nữa, bọn họ chết ở trước mặt ngươi, ngươi hẳn là phải vui mừng mới đúng chứ, không cần lo lắng ngày sau bọn họ sẽ đến cướp vị trí tộc trưởng của ngươi. Tức giận, là chuyện không cần thiết.""Phụt!" Mẫn Phiên hộc máu, tức giận như dã thú: "A a, ngươi đáng chết, ta muốn giết ngươi."Úc Linh đứng trước mặt Lữ Thiếu Khanh, vẻ mặt lạnh như băng, đôi mắt màu tím mang theo chiến ý nồng đậm.Khiến cho dã thú Mẫn Phiên phẫn nộ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ."Tức giận thì có ích lợi gì? Mau suy nghĩ đi, càng sớm đưa ra quyết định thì càng tốt."Lữ Thiếu Khanh bắt chéo chân, có vẻ vô cùng nhàn nhã, không hề lo lắng.Mẫn Phiên còn đang giãy dụa: "Nếu người của chúng ta chết sạch, trên người ngươi có tốn ma thạch năm màu, ngươi cũng trốn không thoát đâu."Lữ Thiếu Khanh lúc này đã ngoáy mũi, còn búng búng: "Cảm ơn đã quan tâm, ta có thể đánh bại nó, không cần lo lắng."Úc Linh nhìn hành động của Lữ Thiếu Khanh, trong nháy mắt không còn ý chí chiến đấu.Rất muốn nói với Mẫn Phiên, ra tay đi, đánh chết tên hỗn đản mất vệ sinh này đi."Vậy sao? Ta không tin, ngươi ra tay đi." Mẫn Phiên đè nén lửa giận, cười lạnh."Ngươi không cần kích tướng, chút thủ đoạn nhỏ này đối với ta vô dụng. Ngươi ở đây càng lâu, người của ngươi chết càng nhiều." Lữ Thiếu Khanh miễn dịch với phép khích tướng."Ngươi vẫn còn chưa đồng ý sao? Ngươi xem, phía dưới lại chết thêm một người, ai nha, thật thảm, còn sống mà bị độc chết, thật đau khổ." Lữ Thiếu Khanh chậc chậc lắc đầu: "Tất cả mọi chuyện đều là bởi vì tộc trưởng ngươi do dự ở chỗ này đấy.""Người Tang Lạc ta sẽ không khuất phục người Thánh tộc, không thể nhờ vả vào người Thánh tộc." Mẫn Phiên nhìn tộc nhân bị độc chết, vẻ mặt đau khổ, nhưng thái độ của ông ta vẫn kiên quyết.Người Tang Lạc và người Thánh tộc hận thù trăm ngàn năm, kiêu ngạo của người Tang Lạc làm cho ông ta không có khả năng khuất phục người Thánh tộc.Lữ Thiếu Khanh vừa nghe, thì ra là nguyên nhân này, cảm giác thật t, Lữ Thiếu Khanh vỗ hai tay: "Trùng hợp, ta cũng không phải người Thánh tộc, ta và người Thánh tộc có thù oán."Mẫn Phiên ngây ngẩn cả người, ngươi mẹ nó đang nói giỡn với ta đúng không? Ngươi không phải người Thánh tộc thì ngươi là cái gì?Ngươi không phải người Thánh tộc, ngươi còn có thể là người Tang Lạc chúng ta sao? Người Tang Lạc chúng ta không có loại người đáng ghét như ngươi.Mẫn Phiên nhìn Lữ Thiếu Khanh như nhìn kẻ ngốc: "Ngươi cảm thấy ta rất ngốc sao?"Ngoại hình của ta chỉ là ngụy trang thôi, ta rất thông minh.Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Úc Linh: "Ngươi hỏi nàng ta xem, ta có phải là người Thánh tộc hay không?"Thấy Úc Linh lắc đầu, Mẫn Phiên cười lạnh: "Các ngươi cho rằng ta sẽ tin sao?"Nếu nói giữa hai người các ngươi không có chút thông đồng, ta Mẫn Phiên sẽ tự đâm hai mắt, đời này không bò lên giường của bà nương ta.Lữ Thiếu Khanh hết sức dứt khoát: "Ta có thể lấy đạo tâm của ta thề, ta không phải là người Thánh tộc."

Bạn cần đăng nhập để bình luận