Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1706

Chương 1706Chương 1706
Doãn Kỳ quơ cự kiếm: "Để ta chém chết hai người bọn hắn. Ngưu tầm ngưu mã tầm mã, hai người này cũng không phải thứ tốt đẹp gì."
Mặt hàng hạ lưu này nên chém chết, nhân đạo hủy diệt, trả lại sự thanh tịnh cho thế giới.
Đoan Mộc Quần và Nhạc Hòa Phong lại sợ rồi: "Ngươi, ngươi dám?"
Lữ Thiếu Khanh hừ một tiếng: "Có cái gì không dám? Đi, chém chết bọn hắn."
Đoan Mộc Quần và Nhạc Hòa Phong lúc này cuối cùng nhớ đến Nhan Hồng Vũ, hai người vội vàng nói với Nhan Hồng Vũ: "Hồng Vũ cô nương, ngươi cũng không thể để bọn hắn làm loạn, ngươi cũng là một thành viên của liên minh đấy"
"Không sai, giết chúng ta, Nhan gia sẽ là kẻ địch của liên minh, ngươi dám không?"
Nhan Hồng Vũ nhìn qua Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh cũng đang nhìn nàng ta, vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt bình tính mà thâm thúy.
Nhan Hồng Vũ không chút do dự, gần như trong nháy mắt, nàng ta đã đứng bên cạnh Lữ Thiếu Khanh: "Hết thảy, theo ý Lữ công tử"
Lữ Thiếu Khanh cười: "Ngươi không sợ?"
Nhan Hồng Vũ lắc đầu: "Ta tin tưởng Lữ công tử."
"Rất tốt!" Lữ Thiếu Khanh một lần nữa nói, sau đó quát Đoan Mộc Quần, Nhạc Hòa Phong: 'Ăn cướp đây." Ăn cướp?
Lữ Thiếu Khanh vừa nói ra lời này, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.
Nhan Hồng Vũ trở nên hoảng hốt, dường như nhớ lại thời điểm hơn hai mươi năm trước.
Đoan Mộc Quần, Nhạc Hòa Phong hai người một mặt sửng sốt: "Ăn cướp cái gì?"
Lữ Thiếu Khanh thấy dáng vẻ sửng sờ của hai người, tiếp tục nói: "Không nghe thấy sao? Ăn cướp đây, giao linh thạch của các ngươi ra."
Nhan Hồng Vũ bên này cảm giác quen thuộc càng thêm mãnh liệt, chuyện giống như chỉ vừa mới xảy ra hôm qua.
Đoan Mộc Quần và Nhạc Hòa Phong suýt nữa bị nghẹn chết, cướp linh thạch? Đoan Mộc Quần gầm lên với Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi đừng nên quá đáng!"
Cướp bóc bọn hắn? Biết bọn hắn là ai không?
Không nghe lời à, Lữ Thiếu Khanh nói với Doãn Kỳ: "Đi đi, thu thập bọn hắn một trận, đừng đánh chết người là được."
Doãn Kỳ cầu còn không được, lập tức quơ cự kiếm nhào về phía hai người.
"Đáng, đáng ghét!" Đoan Mộc Quần và Nhạc Hòa Phong vừa sợ vừa giận, hai người hét lớn: "Thật sự cho rằng có thể ăn chắc chúng ta sao?"
Bọn hắn dù sao cũng là Nguyên Anh, hai người trong nháy mắt bộc phát, phóng thích thực lực của mình, dự định liều mạng với Doãn Kỳ.
Nhưng mà hai người bọn hẳn liên thủ cũng không thể nào là đối thủ của Doãn Kỳ, chênh lệch giữa hai bên quá xa, hai người căn bản không phải là đối thủ của Doãn Kỳ.
Ngay từ đầu hai người còn có thể miễn cưỡng đánh với Doãn Kỳ, nhưng sau mười mấy hiệp, hai người liền bị Doãn Kỳ ngăn chặn, cuối cùng lập tức bị Doãn Kỳ đánh cho liên tục thổ huyết, chật vật không chịu nổi.
Nếu không có Lữ Thiếu Khanh phân phó, Doãn Kỳ đã sớm chém chết hai người.
Sau khi hai người bị đánh đến thổ huyết, Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm nói với hai người: "Thế nào, giờ cho các ngươi hai lựa chọn, thứ nhất, bị sư muội †a chém chết. Thứ hai, giao linh thạch ra, tha cho các ngươi không chết."
Ánh mắt hai người một lần nữa về phía Nhan Hồng Vũ, Nhạc Hòa Phong quát: "Nhan Hồng Vũ, ngươi thật sự muốn phản bội liên minh sao? Thương Lôi tông sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi đâu."
Nhan Hồng Vũ đứng bên cạnh Lữ Thiếu Khanh, không nhúc nhích, tựa như thái độ của nàng ta, hoàn toàn kiên định như trước đây.
Nàng ta nhìn dáng vẻ chật vật của hai người, cảm xúc không hề có chút ba động: "Ta vẫn câu nói đó, hết thảy nghe theo Lữ công tử, ý của Lữ công tử chính là ý của ta."
Lữ Thiếu Khanh hài lòng mà hỏi: "Ta muốn giết bọn hắn thì sao?"
Nhan Hồng Vũ thậm chí ngay cả chút do dự cũng không có, khẳng định nói: "Lữ công tử quyết định là được."
Lời này vừa ra, Đoan Mộc Quần và Nhạc Hòa Phong ở trong lòng gào thét. Có gian tình!
Nếu nói Nhan Hồng Vũ cùng Lữ Thiếu Khanh không có chút quan hệ nào, đánh chết hai người bọn hắn cũng không tin.
Nhi tử chưa chắc đã có sự ủng hộ kiên định này đối với cha mình.
Tia hài lòng trong mắt Lữ Thiếu Khanh càng sâu, Nhan Hồng Vũ có thể tín nhiệm hắn như vậy cũng coi như hiếm thấy.
Nhan Hồng Vũ hiện đang gánh vác cả gia tộc của mình mà lại có thể trực tiếp đứng bên cạnh hắn như vậy.
Trên thực tế đối với Nhan Hồng Vũ mà nói, so với liên minh này, nàng tình nguyện tin Lữ Thiếu Khanh hơn.
Đã nhiều năm như vậy, nàng ta có thể tiến vào được Nguyên Anh kỳ thì với loại thiên tài như Lữ Thiếu Khanh mà nói, tuyệt đối sẽ không chỉ đơn giản là Nguyên Anh kỳ.
Nhưng nếu có thể rút ngắn mối quan hệ với Lữ Thiếu Khanh một chút, đối với Nhan gia mà nói là lợi ích khá lớn trong tương lai.
Sự tín nhiệm và ủng hộ của Nhan Hồng Vũ đối với Lữ Thiếu Khanh khiến Đoan Mộc Quần và Nhạc Hòa Phong suýt nữa cắn nát răng.
Nhưng trong lòng bọn hắn một trăm lần không muốn cứ thế bị Lữ Thiếu Khanh cướp, bọn hẳn không muốn cúi đầu dễ dàng như vậy đâu.
Đoan Mộc Quần cắn răng, nói với Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi nên biết rằng, sau lưng hai người chúng ta là đại diện cho liên minh Đông Châu, ngươi đang đối nghịch với liên minh Đông Châu sao?"
"Bây giờ ngươi thả chúng ta ra, chuyện hôm nay chúng ta có thể coi như chưa xảy ra."
Hơn nữa bọn hắn còn đem chỗ dựa sau lưng mình ra, hung tợn nói: "Ngươi cũng đã biết quan hệ giữa Thương Lôi tông và Đoan Mộc gia ta?"
"Nói cho ngươi biết, tốt nhất ngươi thả ta ra, nếu không, Thương Lôi tông sẽ không tha cho ngươi."
Đoan Mộc Quần còn chưa nói xong, bộp một tiếng, tiếng tát thanh thúy vang lên.
Má phải Đoan Mộc Quần bị sưng lên với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
"Uy hiếp ta?" Lữ Thiếu Khanh cười lạnh một tiếng, sau đó lườm hai người một cái, hai nhân người miệng phun ra máu tươi, bay thẳng ra ngoài, quẳng mạnh xuống mặt đất. Sau khi hắn thuần thục lột trữ vật giới chỉ của hai người, mở ra xem, vô cùng khinh bỉ rồi nói với Nhan Hồng Vũ: "Đi, gửi tin cho người lớn trong nhà bọn hắn, mỗi người một ngàn vạn linh thạch, nếu không ta giết con tin."
Sau khi nói xong, còn thở dài, thâm trầm nói: "Ta quá thiện lương rồi."
Còn nói gì mà thiếu chủ, cộng lại cũng chưa tới ba trăm vạn viên linh thạch, đã nghèo như vậy, một trăm triệu gì đó chẳng cần nhắc nữa, để tránh dọa đám Đông Châu chưa trải sự đời này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận