Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1916

Chương 1916
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Cũng không biết qua bao lâu, khí tức của Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên không ngừng dâng lên, cuối cùng đột phá một tiểu cảnh giới, đạt đến Luyện Hư trung kỳ cảnh giới tầng năm.
Lữ Thiếu Khanh từ từ mở mắt, trong ánh mắt chợt lóe lên tinh quang, tâm thần khẽ động, cơn lốc chung quanh lập tức gào thét.
Lại tâm thần khẽ động, cơn lốc khổng lồ tiêu tán, vô số cơn lốc hư không vù vù thổi lên chung quanh, lại một lần nữa thổi trong hư không.
“Khì khì.”
Lữ Thiếu Khanh đắc ý cười một tiếng, hắn đưa tay phải ra, nắm nhẹ một cái về nơi xa.
Lấy hắn làm trung tâm, cơn lốc hư không trong phạm vi phương viên ngàn vạn dặm đột nhiên chấn động, tiếp đến trở nên càng thêm mãnh liệt.
Theo tay hắn thả ra, tất cả cơn lốc hư không trở nên bình tĩnh trở lại, như là cơn gió nhẹ dịu dàng ngoan ngoãn nhu hòa, nhẹ nhàng thổi.
Lữ Thiếu Khanh hết sức hài lòng: “Thực lực càng cường đại, sau khi thôn phệ, chỗ tốt của mình cũng càng lớn.”
Thôn phệ Hư Không Phong Linh vừa rồi, chẳng những khiến cảnh giới của hắn tăng lên, cũng làm cho thần trí của hắn trở nên càng thêm cường đại.
Đồng thời, phạm vi cơn lốc hư không hắn có thể điều khiển lớn hơn, hiện tại đã đạt tới phạm vi ngàn vạn dặm, đồng thời uy lực cũng sẽ lớn hơn.
“Gặp tồn tại ngang cấp ở nơi này thì sẽ học vừa rồi, có thể khiến kẻ địch mệt chết.”
“Ai, coi như cũng được.”
Lữ Thiếu Khanh vỗ vỗ tay, hài lòng nói: “Mất chỗ này được chỗ khác, thiên đạo đại ca đối với ta cũng không tệ lắm.”
Cũng không biết sau khi thiên đạo biết có dọa chết hắn không.
“Giờ thì mau quay về thôi, xem thử còn kịp húp miếng cnah nào không.”
Lữ Thiếu Khanh một bước phóng ra, về bên cạnh Kế Ngôn bọn hắn.
Tính toán thời gian, hắn cùng Hư Không Phong Linh cũng đã chiến đấu chí ít hơn mười ngày.
Lữ Thiếu Khanh đưa mắt nhìn lại, những đốm sáng trên mạng nhện lít nha lít nhít đã ít đi rất nhiều.
Chúng không còn lít nha lít nhít như trước đó, truyền tống giống như nước chảy.
Điều này có nghĩa trận chiến giữa tộc Phi Cầm và tộc Tẩu Thú đã suy yếu, chiến đấu bắt đầu kết thúc, năng lượng hấp thu được bắt đầu giảm bớt.
Nhìn nhìn tình trạng của Kế Ngôn bọn hắn.
Kế Ngôn khí tức cường thịnh, giống như đã đến cảnh giới đột phá.
Về phần Tiêu Y và ba linh sủng thì đã sớm đột phá.
Khí tức trở nên càng thêm cường đại.
Mà trong đó đạt được lợi ích lớn nhất không thể nghi ngờ là tiểu Hắc.
Tiểu Hắc biến trở về bản thể, đứng ở đằng kia giống như đang ngủ say không động đậy, năng lượng trên không trung rơi xuống không ngừng tiến vào trong cơ thể nó.
Khí tức dường như đã mạnh hơn Tiêu Y vài phần.
Lữ Thiếu Khanh sau khi quan sát một hồi, lúc định bước vào trong cùng hấp thu năng lượng bỗng nhiên hắn đột nhiên quay đầu, ánh mắt nhìn chòng chọc vào hư không xa xôi.
Sâu trong hư không xa xôi, Lữ Thiếu Khanh cảm nhận được nguy hiểm.
Ở nơi đó cơn lốc hư không bắt đầu cuồng bạo, giống như có thứ gì đó thức tỉnh vậy.
Mẹ nó!
Lữ Thiếu Khanh tê cả da đầu, sâu trong hư không có đáng sợ tồn tại sắp tới.
Trực giác nói cho hắn biết, tuyệt đối không thể dựa vào năng lực hiện tại của hắn để đối phó được.
Phải chạy!
Lữ Thiếu Khanh nghĩ nghĩ, cười khì khì với mấy người Kế Ngôn: “Cho mọi người ăn no một chút!”
Vung tay lên, những ánh sáng trên tơ mỏng đều tụ về phái Kế Ngôn bọn hắn.
Dưới sự điều khiển của Lữ Thiếu Khanh, đại trấn hắn bố trí như mở công suất tối đa, trong nháy mắt hấp thu tất cả năng lượng qua, kẻ đứng đằng sau bên kia không còn sót lại chút nào.
Năng lượng cường đại tưới tiêu xuống, mấy người Kế Ngôn trong nháy mắt bừng tỉnh.
Lữ Thiếu Khanh hét lớn một tiếng: “Đừng phân tâm, tranh thủ thời gian hấp thu, không có thời gian.”
Tồn tại sâu trong hư không còn chút thời gian nữa mới tới, hắn nhân chút thời gian ấy tận dụng hết khả năng giúp mấy người Kế Ngôn hấp thu hết những năng lượng này.
“Lãng phí xấu hổ lắm.”
Nhưng mà chưa tới nửa khắc đồng hồ, một cỗ cảm giác nguy hiểm hơn xộc thnawgr lên đầu.
Lông tơ toàn thân Lữ Thiếu Khanh dựng thẳng đứng lên.
Lữ Thiếu Khanh không nói hai lời trong nháy mắt thu hồi hoàn toàn đại trận, gào lên với mấy người Kế Ngôn: “Đi!”
Mấy người Kế Ngôn thức tỉnh, nhìn thấy vẻ khẩn trương của Lữ Thiếu Khanh, Tiêu Y hỏi: “Nhị sư huynh, thế nào?”
“Đi, có địch đến!”
Lữ Thiếu Khanh một kiếm vung ra, phá vỡ hư không, khí tức Yêu giới truyền đến.
“Kẻ địch? Ai?”
Tiêu Y nhìn chung quanh, hết sức tò mò.
Đồng thời, bởi vì chính mình đột phá, vô cùng tự tin.
Kẻ địch cứt chó gì, dám đến nơi này, một kiếm trấn sát.
“Cút!” Lữ Thiếu Khanh tức chết, đến lúc nào rồi, còn ở đây làm bảo bảo hiếu kì.
Lữ Thiếu Khanh tức giận đạp một cước, đạp Tiêu Y và ba linh sủng ra ngoài.
Sau khi Lữ Thiếu Khanh đá Tiêu Y đi lại phát hiện Kế Ngôn thế mà vẫn đứng một bên.
“Làm gì?”
Lữ Thiếu Khanh nổi giận: “Lời của ta nói từ tai này lọt qua tai kia à?”
“Còn chưa cút ra ngoài?”
“Có phải cũng muốn ta đánh huynh không? Quỷ ấu trĩ!”
Cảm giác nguy hiểm càng ngày càng mãnh liệt.
Kế Ngôn lại hỏi: “Kẻ địch đâu?”
Lữ Thiếu Khanh đầu tiên là khẽ giật mình, sau đó lập tức kịp phản ứng.
Nguy hiểm ở sâu trong hư không, Lữ Thiếu Khanh đầu tiên là khẽ giật mình, sau đó lập tức kịp phản ứng.
Kế Ngôn hiện tại cũng lòng tự tin tràn đầy, ý chí chiến đấu sục sôi: “Ta muốn chiếu cố hắn.”
“Muốn cái cọng lông huynh ấy, ta chém chết huynh trước.”
Lữ Thiếu Khanh bên này phát điên, muốn đâm Lữ Thiếu Khanh mấy phát.
Nhưng vào lúc này, hư không bên tơ mỏng đã biến mất đột nhiên vỡ ra, một vết nứt mở ra.
Một cỗ sương mù màu đen tràn đến, một cỗ khí tức tà ác bộc phát, khí tức cường đại gào thét, hư không chung quanh nhao nhao sụp đổ.
Lữ Thiếu Khanh cùng Kế Ngôn biến sắc, thấp giọng nói: “Quái vật!”
Cỗ khí tức này bọn hắn quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn nữa.
Mùi của quái vật màu đen.
“Kẻ địch là bọn hắn?”
Kế Ngôn trong nháy mắt trở nên đằng đằng sát khí, rất muốn lập tức giết qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận