Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1352: Đều đột phá

Chương 1352: Đều đột pháChương 1352: Đều đột phá
Tiểu Bạch trợn trắng mắt, hung quang băn ra bốn phía, đằng đằng sát khí, định tìm được hung thủ rồi sẽ cho hắn một cục gạch.
Chủ nhân của nó đã là Hóa Thần rồi, lợi hại lắm đấy, kẻ nào không có mắt mà dám mạo phạm nó? Chán sống sao?
"Là ta, làm sao?" Lữ Thiếu Khanh ở trên boong thuyền bất thiện nhìn nó chằm chằm: "Ngươi có ý kiến gì à?"
Tiểu Bạch bị dọa, lập tức giấu tay sau lưng.
Chít chít.
Tiểu Bạch vội vàng cười làm lành, cúi đầu khom lưng với Lữ Thiếu Khanh, cực kỳ hèn mọn.
Lữ Thiếu Khanh trừng mắt với nó một chút rồi rống lên quát: "Ngươi đang cầm cái gì? Lấy rat"
Nếu là người khác, Tiểu Bạch nhất định phải cho một gạch.
Nhưng đối mặt với đại ma đầu, đại ma đầu hung tàn vô cùng, nó không dám có ý niệm phản kháng.
Tiểu Bạch cụp đuôi, ngoan ngoãn đi tới trước mặt Lữ Thiếu Khanh, đưa cục gạch ra.
"Thần kinh chuyên?" Lữ Thiếu Khanh hỏi lại: "Ngươi cầm làm gì?"
Tiểu Bạch vung vẩy cục gạch tỏ ý mình lấy ra làm vũ khí.
Tiêu Y vội vàng lại gần giải thích hộ: "Nhị sư huynh, khi rời đi, Tiểu Bạch nói cục gạch này đang gọi nó, nên mới lấy đi, thế mà phát hiện ra dùng cực kỳ thuận †ay, nên quyết định giữ nó làm vũ khí." "Một cục gạch nát!" Lữ Thiếu Khanh khó chịu.
Hắn từng bị cục gạch này nện, không muốn nhớ lại cảm giác đau buốt nhức nhối kia.
Hẳn rất muốn phá nát cục gạch này, nhưng nghĩ lại nó thật tà môn nên cuối cùng vẫn không cầm lấy mà trừng mắt với Tiểu Bạch một cái: "Ngoan ngoãn đi học cho ta. Học không tốt ngươi tự đập mình đi."
Dù với hắn thần kinh chuyên là thần kinh, nhưng không thể không nói, thần kinh chuyên cũng coi như là một cục gạch đầy đủ.
Muốn trọng lượng có trọng lượng, muốn cứng cũng đủ cứng.
Thiếu sót duy nhất là, có vẻ như nó không hợp với Lữ Thiếu Khanh.
"Được!" Lữ Thiếu Khanh nhìn sang Tiêu Y "Nói thử một chút đi, trong đó xảy ra chuyện gì? Lấy được bao nhiêu linh thạch?"
Tương Quỳ đang nhắm mắt chữa thương trong khoang thuyền cũng không nhịn được mà vểnh tai lên nghe nóng, ông ta cũng rất tò mò.
Rốt cuộc trong đó mấy người Kế Ngôn đã gặp cái gì? Có được lợi ích gì?
Trong thời gian ngắn mà vượt được mấy cấp tiến vào Hóa Thần.
Loại kỳ ngộ này đủ để khiến cho bất kỳ kẻ nào cũng phải động lòng, cho dù là Tương Quỳ cũng là vậy.
Đối mặt với Nhị sư huynh tham tài như nô, Tiêu Y cười hà hà: "Không có linh thạch."
"Cái gì? Không có linh thạch?" Lữ Thiếu Khanh nổi giận: "Đừng tưởng ta không ở cạnh thì ta không biết, dám lừa †a, ta đánh gãy chân muội."
"Nói, có phải muội giấu linh thạch đi rồi không có ý định chia cho ta không?”
Thấy Lữ Thiếu Khanh nổi giận, Tiêu Y vội vàng nói: "Nhị sư huynh, thật sự không có đâu, không tin huynh hỏi Đại sư huynh đi."
"Bên trong cũng chỉ có mảnh kiếm gấy kia."
Lữ Thiếu Khanh đen mặt nhìn chằm chằm Tiêu Y, Tiêu Y không dám trì hoãn mà nói tiếp.
"Khi Nhị sư huynh bị đánh đi ra ngoài, Đại sư huynh bèn chạm vào mảnh kiếm vỡ đặt lên Vô Khâu Kiếm, nó hòa vào với Vô Khâu Kiếm làm một thể."
"Sau đó, một cỗ sức mạnh huyền diệu xuất hiện."
Lữ Thiếu Khanh càng khó chịu hơn: "Cho nên, các ngươi đều đột phá?"
Tiêu Y kinh hãi: "Nhị sư huynh, huynh biết sao?"
"Nói nhảm, khí tức trên người muội đó, muội tưởng ta không phát hiện ra sao?"
"Còn nữa, cái đuôi muội sắp vểnh lên trời rồi, tiến vào Nguyên Anh rồi hả?"
Tiêu Y nghe vậy không giả vờ nữa, thả hết khí tức của mình ra, rõ ràng là khí tức của cảnh giới Nguyên Anh.
Nàng ta cười đến mức hai mắt cong cong: "Đúng vậy, muội đã đột phá đến Nguyên Anh, Đại Bạch Tiểu Bạch cũng đạt tới Nguyên Anh rồi, cả Tiểu Hắc cũng tăng thêm một cảnh giới nhỏ."
Tiểu Hắc đắc ý quơ quơ cánh kêu lên hai tiếng với Lữ Thiếu Khanh.
"Sức mạnh kia rất huyền diệu, muội cảm thấy như đã qua mấy trăm năm rồi, mơ mơ màng màng, khi tỉnh dậy đã là thế này."
Lữ Thiếu Khanh ôm ngực.
Thấy Lữ Thiếu Khanh ôm ngực, Tiêu Y vội vàng quan tâm hỏi thăm: "Nhị sư huynh, huynh sao vậy?"
"Tim, tim ta đau, ta muốn khóc, dường như ta bị bệnh tim rồi."
Lữ Thiếu Khanh đau khổ như thế khiến cho Tiêu Y giật nảy mình: "Nhị sư huynh, không, không phải thật chứ?"
Nói đùa, tu sĩ còn có thể bị bệnh tim sao?
Đến hắt xì hơi cũng còn ít.
"Là thật, các ngươi đưa cho ta một ngàn vạn viên linh thạch bệnh ta mới tốt hơn."
Sắc mặt Tiêu Y lập tức trở lại bình thường. Ta nói rồi, đây mới là Nhị sư huynh bình thường.
Lữ Thiếu Khanh nhìn sang Kế Ngôn ngồi ở mũi thuyền.
Kế Ngôn quay lưng lại đám người, bình tĩnh đón gió tu luyện.
"Chuyện gì xảy ra?" Lữ Thiếu Khanh chạy đến bên cạnh Kế Ngôn, đặt mông ngồi xuống xếp hàng bên cạnh, nói: "Nói rõ cho ta."
"Cố ý nhắm vào ta là sao?"
Lý nãi nãi, chỉ có mình hắn bị đánh ra, là soái ca bị kỳ thị à?
Không có lấy một tí lợi ích nào, mà còn bị đánh, ấy thế mà không được bồi thường tí nào.
Có tin ta báo cảnh sát không?
Kế Ngôn mở mắt. Hắn ta cũng có vẻ nghỉ hoặc. Chính hắn ta cũng không hiểu rõ về chuyện này.
Hắn ta trầm ngâm một lát mới nói: "Ta cũng không rõ."
"Trong mảnh kiếm đó ẩn giấu sức mạnh rất lớn, rất mạnh, ta chỉ có được một phần cực nhỏ, sư muội và ba con tiểu gia hỏa cũng nhận được một chút, còn lại đều biến mất."
Dù chỉ là một phần cực nhỏ nhưng cũng đủ để Kế Ngôn đột phá từ Nguyên Anh tẩng bảy một lèo lên tận Hóa Thần.
Tiêu Y, Đại Bạch, Tiểu Bạch đều đột phá lên Nguyên Anh.
Có thể hình dung được sức mạnh này cường đại cỡ nào.
Thả ra, đánh chết mười tám cái Nguyên Anh không thành vấn đề.
Lữ Thiếu Khanh nghe xong võ đùi cái đét một cái, đau lòng kêu lên: "Mẹ nói"
"Linh thạch của ta!"
Với Lữ Thiếu Khanh, linh thạch chính là sức mạnh.
Có linh thạch, hắn có thể tu luyện trong giới chỉ, tăng thêm thực lực bản thân.
Mặc dù có chiếc nhãn trợ giúp nhưng vẫn phải tốn thời gian.
Không như Kế Ngôn, Tiêu Y, không bao lâu đã thăng liền mấy cấp, tốn ít thời gian, còn không cần phải bỏ ra linh thạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận