Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 648 - Lâm trận mài gươm, không sắc được thì cũng sáng



Chương 648: Lâm trận mài gươm, không sắc được thì cũng sángNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh đi lên núi, Úc Linh theo sau lưng.Ngay từ đầu, tốc độ của Lữ Thiếu Khanh cực nhanh, như giẫm trên đất bằng.Nơi này tràn ngập vô số trận pháp, nhưng hắn vẫn có thể vượt qua rất thoải mái, không chạm đến trận pháp.Nơi này chủ yếu là trận pháp, không chạm vào trận pháp sẽ không bị nguy hiểm.Úc Linh chỉ cần đi theo sau lưng Lữ Thiếu Khanh, giẫm lên vết chân hắn là được.Nhưng thời gian dần trôi, khi đi được một phần ba chặng đường đến sườn núi thì Úc Linh phát hiện vẻ mặt Lữ Thiếu Khanh trở nên nghiêm túc, tốc độ cũng chậm lại.Mỗi bước đi của hắn cần phải suy tư một chút mới dám đặt xuống.Trán Lữ Thiếu Khanh bắt đầu đổ mồ hôi.Gặp phải trận pháp càng ngày càng cao cấp, hắn thân là tông sư trận pháp cũng phải cố gắng hết sức.Nơi này không đơn thuần là một trận pháp riêng lẻ mà là một đại trận liên hoàn.Trận pháp của một ngọn núi tạo thành một trận thể, còn cao cấp hơn cả trận pháp phòng tuyến trước đó ma tộc tạo ra.Trận pháp trước đó ma tộc tạo ra chẳng qua chỉ dùng trận pháp cao cấp kết nối với trận pháp cấp thấp trông như cấu thành một chỉnh thể nhưng lại rất dễ dàng phá giải.Hắn chỉ cần phá giải trận pháp cao thấp thì các trận pháp cấp thấp cũng sẽ không phát huy được bao nhiêu tác dụng.Còn ở trong này thì khác, trận pháp nơi này kết cấu tuần hoàn thật sự tạo thành một chỉnh thể.Hắn nhất định phải xử lý cẩn thận, đôi khi phá giải còn phải cân nhắc đến trận pháp xung quanh đề phòng đụng chạm đến chúng.Hơn nữa còn có trận pháp trên thực tế là cái bẫy, là vật dẫn nổ.Một khi phá giải, trận pháp chung quanh trong nháy mắt bị động chạm, đến lúc đó các loại sát chiêu sẽ lần lượt kéo tới.Cũng có trận pháp tầng tầng ngụy trang, không cẩn thận quan sát sẽ bị bở qua.Một khi chạm tới sẽ lập tức hóa thành rắn độc hung ác nhất, cho một kích trí mạng.“Thật đê tiện!”Lữ Thiếu Khanh cuối cùng không thể không cảm thán: “Người bố trí loại trận pháp này đúng là đê tiện.”Lữ Thiếu Khanh tự nhận mình không có loại năng lực có thể bày ra được dạng trận pháp này.Một hai cái hắn còn có thể, nhưng một ngọn núi đều là dạng trận pháp này, hiện tại hắn tuyệt đối không làm được.Lữ Thiếu Khanh đứng trước một trận pháp, sờ cằm tự nói: “Lo phải là trận pháp đại tông sư hoặc sư trận pháp cao cấp hơn bố trí chứ?”“Thật đê tiện, loại cảnh giới đó rồi bố trí trận pháp thế này, không phải khi dễ người sao?”Ngẩng đầu nhìn một chút, bọn họ đã đi hơn ba ngày rồi mà giờ còn chưa đến được giữa sườn núi.Tốc độ quá chậm.Phải nghĩ cách mới được.Lữ Thiếu Khanh cúi đầu suy tư, một ngọn núi toàn là trận pháp, càng đi lên, trận pháp càng cao cấp hơn.Chẳng trách lại nói người cảnh giới Luyện Hư tới đây cũng phải quỳ.Đụng phải trận pháp lục phẩm ở đây, đi lên tiếp chẳng biết có trận pháp thất, bát phẩm không?Thậm chí có cả trận pháp cửu phẩm uy hiếp được cả Đại Thừa kỳ?Mẹ nó, rốt cuộc là thứ đồ gì mà đáng được bảo hộ như vậy?Hiện tại với Lữ Thiếu Khanh mà nói trận pháp lục phẩm đã có chút độ khó, trong thời gian ngắn không cách nào phá giải được, nhưng không mở ra một lỗ hổng thì còn có thể làm gì.Cao cấp thêm nữa là hắn sẽ lực bất tòng tâm rồi.Hơn nữa trận pháp nơi này liên hoàn đan xen, nhưng không dễ dàng phá giải.Chỉ có cách tăng tạo nghệ trận pháp của mình lên mới được.Cuối cùng Lữ Thiếu Khanh chỉ có thể nghĩ được cách như thế này.Hắn ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu lấy ra một ít thư tịch, ngọc giản trận pháp ra đọc.Lúc đầu vốn Úc Linh không định nói chuyện nhưng thấy Lữ Thiếu Khanh đang đọc sách thì nàng ta vẫn không kìm được.“Ngươi định làm gì?”“Đọc sách.” Lữ Thiếu Khanh tức giận: “Lâm trận mài gươm, không sắc thì cũng sáng.”Úc Linh không kìm được liếc mắt, nàng ta không hiểu trận pháp, nhưng cũng biết, tạo nghệ trận pháp không phải chỉ cần đọc sách một lúc là tăng lên được.Điều này cần một thời gian dài mới làm được.Ở đây đọc sách, hắn định đọc mấy năm, nghiên cứu mấy năm?“Chẳng lẽ ngươi định ở đây đọc sách mấy năm sau đó mới đi phá giải trận pháp à?”Lữ Thiếu Khanh không kìm được khinh bỉ Úc Linh: “Mấy năm? Ngươi cho rằng trận pháp rất đơn giản sao? Mấy năm, ngay cả nhập môn cũng không đạt được. Đương nhiên, đó là với người tầm thường, nhưng với ta mà nói, ta chỉ cần xem một lúc là được.”Hắn dừng lại một chút, dường như nghĩ tới điều gì, đánh giá Úc Linh một lượt, hắn nghiêm túc, trịnh trọng nói với Úc Linh: “Cảnh cáo ngươi, chúng ta cô nam quả nữ ở đây, đừng có nổi sắc tâm với ta, ta thề sống chết không theo.”Úc Linh tức chết, ai đặc biệt nổi sắc tâm với ngươi chứ?Ngươi cũng không lấy gương ra mà soi thử xem?Tưởng ngươi đẹp trai là có người muốn trèo lên ngươi ngay sao?Còn nữa, ngươi xem một lúc là được?Ngươi cho rằng ngươi là ai?Trong lòng có nộ khí không kìm được phản bác: “Một lúc? Ngươi cho rằng ngươi là thiên tài à?”“Ta không phải thiên tài, ta là thiên tài còn lợi hại hơn cả thiên tài. Được rồi, ngươi tránh ra một bên đi, chớ quấy rầy ta.”Úc Linh nghe vậy cười lạnh đứng ở bên cạnh, nàng ta muốn xem xem Lữ Thiếu Khanh làm thế nào để một lúc là có thể tăng tạo nghệ trận pháp.Lữ Thiếu Khanh cũng không ngẩng đầu lên nói: “Ngươi đứng gần quá, , ta không có cách nào đọc sách được.”Hừ, cảm thấy áp lực sao?Trong lòng Úc Linh hơi đắc ý.Giọng Lữ Thiếu Khanh lại truyền tới, “Ngươi đứng ở phía sau, ta luôn cảm giác ngươi sẽ hóa thân thành nữ sắc ma, xuống tay với ta.”Úc Linh tức chết, nàng ta chưa từng thấy tên nam nhân thúi nào có da mặt dày tự luyến đến thế.Nam nhân Thánh tộc so với ngươi, quả thực là thân sĩ.“Lui ra phía sau hai bước, không được làm ồn ta.”Úc Linh hừ một tiếng, theo bản năng định lui nhưng nhớ tới hoàn cảnh nơi này, nàng ta không dám cử động lung tung.Lỡ như không cẩn thận đụng phải trận pháp thì nàng ta chịu khổ rồi.Dường như Lữ Thiếu Khanh biết suy nghĩ trong lòng Úc Linh, giọng nói một lần nữa vang lên: “Yên tâm, sẽ không hại chết ngươi. Lui ra sau hai bước sẽ không đụng vào trận pháp, lui ba bước sẽ đụng, cho nên lui về sau hai bước rồi bước sang bên trái hai bước là được. Ngươi còn như vậy, ta không có cách nào chuyên tâm đọc sách.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận