Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 3426: Lại là cố ý sao?

Chương 3426: Lại là cố ý sao?
Ngày xưa Sinh Mệnh Chi Thụ vì tiếp ứng Tinh Nguyệt, Mặc Quân cùng thời điểm rời giới, đã từng nhô ra một cành rất dài. Về sau vì thoát khỏi ăn mòn của thương, chặt đứt một đoạn. Thương sau khi thôn phệ Lữ Thiếu Khanh, thông qua nghiên cứu thảo luận và phân tích cành lá Sinh Mệnh Chi Thụ lưu lại, tìm hiểu nguồn gốc, tìm ra Lăng Vân đại lục. Tại mấy ngàn năm trước, đã lần lượt bắt đầu xâm lấn. Hiện tại, thông đạo đã mở ra, quái vật Đọa Thần cấp bậc Tiên Đế tự mình đánh tới. May mắn là, trong vài vạn năm, những người khác cũng lần lượt trở thành Tiên Đế. Cho nên mới có thể miễn cưỡng ngăn cản được những đợt công kích của Đọa Thần Tiên Đế này.
Giản Bắc sau khi nghe xong, nhịn không được nói: "Trách không được cây nhỏ nói thời gian không còn nhiều, hắn đã sớm biết rõ chuyện này?" Quản Đại Ngưu lẩm bẩm: "Có phải hay không cố ý?"
"Dù sao, hắn là con của tên kia..." Vấn đề này không ai có thể trả lời. Nhưng khi nghĩ đến, rất có thể. Nếu để những người khác thành Tiên Đế, nhỡ bọn họ không muốn báo thù thì sao? Cố ý để địch nhân tìm tới cửa, coi như không muốn báo thù, cũng phải xuất thủ. Nhìn như vậy, rất giống phong cách của Lữ Thiếu Khanh. Làm việc, đoạn mất đường lui, không thể không liều mạng.
"Bất kể thế nào," Nguyệt hừ một tiếng, "Dù sao bọn chúng đến, vừa vặn có thể thừa cơ báo thù."
"Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn..." Tinh nhìn Giản Bắc, Quản Đại Ngưu hai người, "Các ngươi cũng thành Tiên Đế, cũng coi như có thêm một phần lực lượng."
Giản Bắc tâm tình nặng trĩu, cảm thấy áp lực. Hiện tại quái vật Đọa Thần xâm lấn, không muốn chết, nhất định phải toàn lực ngăn cản, nếu không chờ đợi chỉ có hủy diệt. Lăng Vân đại lục đã không còn bất cứ đường lui nào, bọn họ không có bất cứ đường lui nào. Liều chết đánh cược một lần mới có thể có một chút hy vọng sống.
"Ra tay đi!" Nguyệt nói với hai người, "Đừng đứng đó xem kịch nữa."
"Cái này chỉ là quân tiên phong, đằng sau còn nữa..." Quản Đại Ngưu da đầu tê rần, có xúc động muốn bỏ trốn. Đùa gì vậy, quân tiên phong đã nhiều thế rồi, phía sau còn nhiều đến đâu? Mấy trăm, mấy ngàn, hay mấy vạn, hoặc nhiều hơn Tiên Đế nữa? Chơi kiểu rắm gì chứ.
Giản Bắc cũng vô cùng bồn chồn, phóng tầm mắt nhìn ra, không thể nói là từng đôi chém giết, chỉ có thể nói là bị vây công. Số lượng Đọa Thần Tiên Đế nhiều hơn hẳn Tiên Đế bên bọn họ. Còn có mấy tên lảng vảng trong bóng tối, tùy thời mà động, tùy thời xuất thủ. Những Tiên Đế này đều được chế tạo hàng loạt, thực lực không tính là rất mạnh, nhưng cũng đủ dùng.
Giản Nam bên này chú ý thấy ca ca mình trở về, trong nhất thời có chút nóng nảy, bức lui đối thủ của mình, dự định đến tìm ca ca. Không ngờ bị Đọa Thần Tiên Đế lảng vảng bên ngoài đánh lén, trong nháy mắt bị hai Đọa Thần Tiên Đế vây công. Dưới sự khinh thường, đã rơi vào hạ phong, bị đánh cho liên tục bại lui.
"Đáng chết!" Giản Bắc thấy vậy, không nói hai lời, lập tức xuất thủ. Mình biến mất vài vạn năm, khiến người trong nhà lo lắng, trong lòng áy náy. Lúc này tự nhiên không thể để muội muội bị khi dễ. Giản Bắc bước một bước, một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay, giết tới trước mặt Đọa Thần Tiên Đế, lạnh lùng vung một kiếm.
Ông! Kiếm quang xẹt qua, hai Đọa Thần Tiên Đế đang vây công Giản Nam chưa kịp phản ứng, bị kiếm quang chém thành hai khúc, hóa thành một đoàn huyết vụ. Thấy huyết vụ đen ngòm lăn lộn, Giản Bắc theo bản năng vung một kiếm. Kiếm quang như mặt trời chói chang, huyết vụ tan rã trước kiếm quang.
"Rống..." Một Đọa Thần Tiên Đế kêu thảm một tiếng, thân thể xây dựng lại được một nửa thì dừng lại, cuối cùng kêu thảm tan biến, hình thần câu diệt. Một vị Đọa Thần Tiên Đế khác tuy xây dựng lại thành công, nhưng đã bị trọng thương, mất hơn phân nửa sức chiến đấu. Trong mắt nó nhìn Giản Bắc mang theo sự hoảng sợ sâu sắc, không nói hai lời xoay người bỏ chạy. Phảng phất như nhìn thấy một thứ gì đó kinh khủng vậy.
"Trốn đi đâu!" Thấy ca ca đại phát thần uy, Giản Nam sau khi vui mừng cũng không chịu kém cạnh, lập tức xuất thủ. Một chưởng đánh ra, thân là Tiên Đế, một chưởng của nàng giáng xuống, Tiên Đế đang chạy trốn ở trước mặt nàng cũng như kiến, bị hung hăng trấn áp. Lần nữa bị đánh bạo, Giản Bắc bổ thêm một kiếm. Đọa Thần Tiên Đế còn chưa kịp kêu thảm đã tan thành mây khói.
Giản Nam đang nhìn ca ca, mắt đỏ hoe: "Ca..."
Giản Bắc, Giản Nam hai anh em đang ôn chuyện, mà xa xa Nguyệt, Tinh nhìn ngây người.
"Hắn, hắn..."
"Chuyện gì xảy ra?" Nguyệt hỏi Quản Đại Ngưu: "Bàn tử, hai ngươi đã xảy ra chuyện gì?" Giản Bắc khí tức cảm nhận được không tính mạnh, nhưng lại có thể dễ dàng chém giết Đọa Thần Tiên Đế. Tốc độ nhanh chóng, hiệu suất cao, suýt nữa khiến Nguyệt, Tinh hai người tưởng là Lữ Thiếu Khanh trở về.
"Không biết a." Quản Đại Ngưu cũng ngây cả mắt, "Tiểu Bắc tử mạnh vậy sao?"
"Trong mấy vạn năm này, hai ngươi đã đi đâu?" Nguyệt lại hỏi. Quản Đại Ngưu nói đơn giản về những chuyện họ gặp phải trong năm nay. Gặp gỡ ly kỳ, bộ lạc thứ ba cổ quái, pho tượng thần bí, hai người họ nghe mà mặt mày ngơ ngác. Một vẻ mặt như thấy ma quỷ vậy.
Tinh kích động: "Chẳng lẽ tên nhóc kia không chết?"
Nguyệt hừ một tiếng: "Rất giống phong cách làm việc của hắn."
Quản Đại Ngưu lại lắc đầu: "Hắn đã sớm chết chắc, khẳng định là do sự tồn tại khác, một sự tồn tại thần bí đáng sợ."
"Không phải là hắn, cũng không thể nào là hắn." Người thân còn xác nhận Lữ Thiếu Khanh đã chết, sao có thể còn sống? Quản Đại Ngưu trước đó cùng Giản Bắc cũng đã thảo luận, cộng thêm những chuyện tự mình trải qua, đều khiến bọn họ nhất trí cho rằng không phải là Lữ Thiếu Khanh đang giở trò quỷ. Mà chỉ có thể là một tồn tại thần bí cường đại đang mưu đồ một điều gì đó.
"Hai người chúng ta có thể còn sống ra được, may mắn có cây nhỏ, nếu không hai người chúng ta đã sớm chết không thể chết lại..." Nguyệt, Tinh sau khi nghe xong trong lòng thất vọng. Tinh rất tiếc nuối nói: "Nếu là tên nhóc kia còn sống, thì tốt biết bao." Nếu Lữ Thiếu Khanh còn sống, cục diện hiện tại bọn họ không cần lo lắng. Quái vật Đọa Thần đến bao nhiêu cũng không phải là đối thủ của Lữ Thiếu Khanh.
Quản Đại Ngưu bĩu môi: "Yên tâm đi, hắn không có ở đây, chẳng phải vẫn còn chúng ta sao?"
"Tiểu Bắc tử lợi hại như vậy, ta cũng không kém!" Thấy Giản Bắc vừa rồi đại phát thần uy, Quản Đại Ngưu trong lòng cũng thấy ngứa ngáy, hắn trực tiếp xông thẳng vào chiến trường: "Bọn quái vật, Bàn gia tới đây..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận