Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2038

Chương 2038Chương 2038
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Chạy nửa ngày, Bạch Thước cuối cùng trở lại chỗ cũ, đi tới chỗ của nhóm Lữ Thiếu Khanh.
Tuy nhiên nàng ta vừa tới gần liên nghe thấy giọng Lữ Thiếu Khanh: “Fuck, đám tiểu cầm thú các ngươi chạy đến đây làm gì?”
“Đi, đi nhanh lên, người thú không cùng đường, các ngươi đi đường dương quan của các ngươi, chúng ta đi cầu độc mộc của chúng ta.”
Hồ Yên, Hồ Tuyết, Doanh Thất Thất, Ma Nhiên, Vương Sĩ cùng Nguyên Tuần mấy tên yêu tộc đầu chạy tới nơi này. Biểu hiện của Kế Ngôn bọn hắn thấy rất rõ.
Các trưởng bối không biết chạy đi đâu, trước mắt khắp nơi đều là nguy hiểm, cũng chỉ có chạy đến bên cạnh Kế Ngôn mới khiến cho bọn hắn có cảm giác an toàn.
Ngoại trừ Hồ Tuyết, bọn hắn đầu là vương tử các tộc cao cao tại thượng ngày xưa.
Bây giờ bọn hắn lại như con non chưa đủ lông, un lấy bẩy, tìm kiếm bảo hộ.
Thực lực Hóa Thần kỳ trong thế cục trước mắt chẳng khác gì pháo hồi.
Sau khi Lữ Thiếu Khanh trở lại, nhìn thấy mấy người này, bỗng cảm thấy đau đầu.
Phía bên mình người phải bảo vệ đã nhiều, giờ còn thêm vài con cầm thú đến, khó làm rồi.
Cho nên, Lữ Thiếu Khanh không chút khách khí xua đuổi bọn hắn: “Các ngươi thân là tỉnh anh yêu tộc, đi đi, đi thực hiện nghĩa vụ của các ngươi, dốc một phần sức lực cho yêu tộc đi.”
“Cố lên, ta tin tưởng các ngươi có thể.” “Ngươi đây?” Doanh Thất Thất cắn môi hỏi.
Tất cả mọi người vềnh tai, mắt nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh.
Trong lúc bất tri bất giác, thân là nhân loại Lữ Thiếu Khanh cùng Kế Ngôn đã trở thành chủ tâm cốt của đám yêu thú bọn hắn.
“Đương nhiên là về nhà rồi.” Lữ Thiếu Khanh thành khẩn nói: “Các ngươi giúp ta ngăn chặn Xương Thần, ta chạy trước.”
“Phụt!” Đám người yêu tộc không kìm được thổ huyết.
Cơ thể trốn trong không trung của Bạch Thước lay động.
Tên vô sỉ.
Mấy lời thế này mà nói ra cực kì trôi chảy, không thẹn thùng chút nào.
“Công tử.” Hồ Yên đứng ra, nàng ta bị thương nhìn càng thêm điềm đạm đáng yêu: “Ngươi không thể giúp yêu tộc chúng ta một chút sao?” Lữ Thiếu Khanh dùng ánh mắt thương hại nhìn qua Hồ Yên, nói với Hồ Tuyết: “Chiếu cố nàng thật tốt, bị thương cả đầu rồi.”
Hồ Yên che ngực, cao thấp chập trùng, nửa ngày nói không ra lời.
Tức giận.
Những người khác cũng cạn lời.
Miệng độc thật.
Tiêu Y không kìm được hỏi: “Nhị sư huynh, chúng ta làm sao rời đi được?”
“Đương nhiên là chạy thẳng, chạy khỏi phạm vi phong tỏa của Xương Thần là được.” Lữ Thiếu Khanh đã suy nghĩ kỹ, Xương Thần có thể phong tỏa không gian nơi này, biến sương mù màu đen nơi này thành lồng giam không cách nào thoát được.
Nhưng đây là đối với người khác thôi, Lữ Thiếu Khanh hắn có thể đi xuyên qua Sương mù màu đen.
Chỉ cần thoát khỏi phạm vi phong tỏa của Xương Thần, đến lúc đó biển rộng mặc cá bơi trời cao mặc chim bay. Lữ Thiếu Khanh nói với Doanh Thất Thất và Ma Nhiên: “Hai con chim nhỏ các ngươi có muốn rời theo hay không?”
Đây là ta nể mặt con chim ngốc nhà ta mới cho các ngươi ưu đãi đấy.
Hồ Yên bên này tổn thương rồi.
Tất cả đầu là con cái, dựa vào cái gì hai con lông lá Doanh Thất Thất và Ma Nhiên lại được ưu đãi này?
Ta thì sao?
Hồ Yên ra sức vỗ ngực mình mấy lần khiến Tiêu Y nhìn thấy mà lo lắng, đã nhỏ vậy rồi còn võ nữa sao? Sau khi Hồ Yên thuận khí xong, âm thầm cắn răng hỏi Lữ Thiếu Khanh: “Công tử, tại sao muốn dẫn hai người các nàng.”
Không phục!
Khó chịu!
Đối với hai người các nàng ôn tồn, lịch sự.
Đối với ta thì luôn đối chọi gay gắt sao?
Không công bằng!
Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh càng thêm thương hại, hồ ly tinh bị thương ở đầu, tổn hại không cứu văn được sao? Hắn không giải thích, một lần nữa nói với Hồ Tuyết: “Lúc chăm sóc nàng, cho ăn nhiều Hạch não một chút nhé.” Đầu óc phải bồi bổ thật tốt. Hồ Yên một lần nữa tức đến mức nói không nên lời. Doanh Thất Thất cùng Ma Nhiên liếc nhau, Doanh Thất Thất cắn răng: “Công tử, ngươi thật sự muốn buông tay mặc kệ sao?”
Lữ Thiếu Khanh khoát khoát tay: “Không quản được, làm sao quản được.” “Các ngươi yên tâm đi, có Bạch Thước tiền bối ở đây, chỉ Xương Thần, là cọng lông gì?” “Nàng đặt mông xuống cũng có thể ngồi chết Xương Thần rồi.”
“Cho nên, các ngươi cũng không cần lo lắng.”
Ma Nhiên trên mặt tức giận, hai mắt trừng to nhìn Lữ Thiếu Khanh: “Nếu đã vậy, sao ngươi còn muốn rời đi?” Lữ Thiếu Khanh cung trừng to mắt trừng ngược trở lại: “Không phải chứ, đầu ngươi cũng bị thương rồi à?” “Nào, ta có ít hạch não, cho ngươi bồi bổ.”
Nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh móc hạch não ra đưa cho Ma Nhiên, Hồ Yên cảm thấy yết hầu ngọt ngọt, bị tức đến mức một ngụm tâm huyết trào ngược lên.
Nhân loại khốn kiếp.
Quá đáng ghét.
Đối xử phân biệt, không công bằng.
Dựa vào cái gì không cho ta hạch não?
A, không đúng, phi, ai muốn hạch não của ngươi, cái ta muốn là công bằng.
Doanh Thất Thất hỏi: “Lão tổ tông cùng những người khác đầu?”
“Không biết.” Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, biểu cảm thành thật: “Ta không gặp bọn hắn.” “Chắc là đuổi theo Xương Thần rồi, yên tâm, bọn hắn sẽ nhanh chóng khải hoàn quay về thôi.”
Mở mắt nói lời bịa đặt.
Đám người rất muốn dè bĩu Lữ Thiếu Khanh, thật sự coi bọn hắn là kẻ ngu à. Hiện tại nơi này sương mù màu đen cuồn cuộn, cuồng bạo tứ ngược, người yêu tộc tử thương vô số.
Ngay cả mấy người bọn hắn cũng không thể không chạy tới nơi này tìm kiếm che chở. Cái này gọi là đuổi theo Xương Thần bỏ chạy?
Rất nhanh có thể khải hoàn? Bọn hắn không phải thú non ba tuổi đâu.
Thiều Thừa bên cạnh cũng không kìm được bụm mặt. Gạt người cũng phải tìm cái cớ làm sao nghe được chứ. Hồ Yên không cam lòng nói: “Nếu vậy sao ngươi còn muốn rời đi?”
“Rốt cuộc đầu ngươi bị thương nặng cỡ nào vậy? Lữ Thiếu Khanh hết sức tò mò, não của hồ ly tỉnh không phải bị người ta đem ra đập nửa ngày rồi mới nhét vào lại đấy Elillif?
Hắn quan tâm hỏi: “Thật sự không cần khám gấp sao?” Sau đó hắn nhắc nhở Tiêu Y: “Chú ý một chút, mấy sương mù màu đen này có thể làm người ta trở nên ngốc đấy.” “Phụt!”
Hồ Yên bị tức đến mắt trợn trắng, hai tay cào điên cuồng, hận không thể cào chết Lữ Thiếu Khanh.
“Ai!” Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: “Quả nhiên thương tổn tới đầu óc, hành động cũng bắt đầu không thể khống chế.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận