Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 278 - Lữ Thiếu Khanh làm thịt tất cả bọn họ



Chương 278: Lữ Thiếu Khanh làm thịt tất cả bọn họNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmGiọng nói của Kế Ngôn cũng như trường kiếm lộ một nửa ra khỏi vỏ sau lưng hắn ta.Tuyên Vân Tâm chỉ cảm thấy da đầu tê rần.Nàng ta cảm thấy sợ hãi vô cùng không dám nói lung tung.Nhưng vì cái mạng nhỏ của mình, Tuyên Vân Tâm không cam tâm từ bỏ như vậy.Nét mặt nàng lại biến hóa, có dụ hoặc, nhưng lại nhiều hơn mấy phần đáng yêu.“Nếu Kế Ngôn công tử không nguyện ý ra tay với ta, phải chăng có thể để cho ta tự mình giải quyết chuyện này?”Đương nhiên Kế Ngôn không có ý kiến gì, vì vậy, hắn ta còn cố ý lui lại một bước, trả lại nhiều không gian hơn cho hai người.“Các ngươi tự giải quyết đi.”Lữ Thiếu Khanh thật sự bất đắc dĩ. Nhờ nhầm người rồi.Tên ghê tởm, chờ đó cho ta, chờ ta vượt qua huynh chắc chắn sẽ phải đánh huynh một trận thật đau.Lữ Thiếu Khanh thở phì phì, không còn muốn mắng chửi người nữa.Tuyên Vân Tâm thấy thái độ của Kế Ngôn, trong lòng vui mừng.Nói không chừng nàng ta còn có cơ hội đào thoát.Nàng ta đầy trông mong nói với Kế Ngôn: “Kế ngôn công tử, nếu ta có thể đào thoát từ trong tay hắn, có phải công tử sẽ không ra tay với ta không?”Thân là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ tuổi tại Tề Châu, lại là đại năng Nguyên Anh.Kiêu ngạo bản thân không cho phép hắn ta bắt nạt người nhỏ yếu.Tuyên Vân Tâm đã nhìn thấy không ít người thế này ở thế hệ trước.Tự kiềm chế thân phận, khinh thường ra tay với tiểu bối.Thậm chí là, có người thuộc thế hệ trước, cho dù là đối mặt với kẻ địch nhưng chỉ cần đối phương có thể thoát khỏi tay mình cũng khinh thường đuổi theo, mặc cho rời đi.Lúc này Tuyên Vân Tâm cảm thấy chắc hẳn Kế Ngôn cũng là người như thế.Lúc này sắc mặt của Kế Ngôn rất cổ quái.Hắn ta không để ý tới Tuyên Vân Tâm.Mà nhìn sang Lữ Thiếu Khanh đầy vẻ nghi ngờ: “Đây là giảo hoạt thông minh mà đệ nói hả?”Lữ Thiếu Khanh cũng rất cạn lời với câu nói này của Tuyên Vân Tâm.Nữ nhân này, ngươi không biết quan hệ của chúng ta sao?Lữ Thiếu Khanh lắc đầu trả lời một cách đầy thương hại: “Não nàng ta để ở Điểm Tinh Phái rồi, lần này nàng ta quên không mang theo.”Tuyên Vân Tâm chỉ muốn đập đầu chết ở đây.Mất mặt. Quá mất mặt.Thấy Lữ Thiếu Khanh nói chuyện với Kế Ngôn thế, nàng ta lập tức hiểu ra mình lại phán đoán sai lầm.“Trí thông minh hiện tại của nàng ta còn không bằng sư muội.”Lữ Thiếu Khanh vừa dứt lời, giọng nói của Tiêu Y vang lên.“Nhị sư huynh, không cho huynh nói xấu sau lưng ta!”Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn không cần quay đầu lại cũng biết ai tới.Tiều Thừa mang theo Tiêu Y xuất hiện.Tiêu Y nhảy xuống khỏi phi kiếm, liền chạy đến trước mặt Tuyên Vân Tâm cười hì hì nhìn nàng ta.Thiều Thừa thì mắng Lữ Thiếu Khanh ầm ầm.“Hỗn trướng. Ngươi muốn làm gì?”Lại lần nữa trêu chọc đến tu sĩ Nguyên Anh. Ngươi là ông cụ chán sống tự đi thắt cổ sao?Lữ Thiếu Khanh rất ấm ức: “Sư phụ, ngài mắng con làm gì?”Hắn chỉ vào Tuyên Vân Tâm: “Ngài đi mắng nàng ta ấy. Là nàng ta chọc con trước, con chỉ phòng vệ chính đáng thôi.”“Ta làm như vậy bất quả cũng chỉ muốn bóp chết uy hiếp từ trong trứng nước.”Thiều Thừa không thèm tin vào lời nói nhảm của Lữ Thiếu Khanh: “Bóp chết cái rắm! Ngươi giết trưởng lão nhà người ta rồi, Điểm Tinh Phái sẽ bỏ qua sao?”Hai trưởng lão ngoại môn chết rồi, Điểm Tinh Phái có đến thế nào cũng sẽ không mặc kệ.Người chết việc nhỏ, mặt mũi là chuyện lớn.Ra ngoài lăn lộn là phải nói về mặt mũi.Điểm này Lữ Thiếu Khanh rất rõ ràng. Hắn nói: “Biết chứ, trước đó con còn làm thịt hai thằng cháu trai của Tân Nguyên Khôi. Thù này kết từ lâu rồi.”“A, đúng rồi, Đại sư huynh cũng có phần.”Lúc này Kế Ngôn ngồi xếp bằng trên một thân cây từ chối cõng nồi “Ta chỉ giúp đệ giải quyết thần niệm của ông ta, chuyện khác không liên quan tới ta.”Ánh mắt Tuyên Vân Tâm rất phức tạp: “Quả nhiên bọn Tân Chí Tân An chết trong tay ngươi.”Lúc trước nàng ta đã phán đoán bọn Tân An chết trong tay Lữ Thiếu Khanh, nhưng vẫn chưa được xác nhận.Sau này Tân Chí đuổi giết Lữ Thiếu Khanh cũng không trở về nữa.Mệnh giản vỡ tan.Nàng ta còn tưởng rằng do Hạ Ngữ ra tay.Lữ Thiếu Khanh có hơi bất mãn: “Lúc trước đáng lẽ ngươi nên đi cùng Tân Chí, thế không phải bớt việc cho ta không.”Thấy Lữ Thiếu Khanh bất mãn vì chuyện này, Tuyên Vân Tâm chỉ có thể dùng máu tươi của mình phun chết Lữ Thiếu Khanh.Hỗn đản này, quá ghê tởm.Đồng thời nàng ta cũng kinh hãi vì cái thói ngứa mắt tất báo của Lữ Thiếu Khanh.Thiều Thừa thật sự không nhịn nổi nữa, mặc kệ Lữ Thiếu Khanh bị thương mà vỗ lên đầu hắn một cái.Lữ Thiếu Khanh ôm đầu kêuo toáng lên: “Sư phụ, con đang bị thương!”“Ta thấy ngươi vẫn còn trung khí mười phần, bị thương cái rắm ấy!”Thiều Thừa mắng: “Còn nói vì phòng ngừa kẻ khác trả thù.”“Hiện giờ đã đánh chết hai vị trưởng lão của Điểm Tinh Phái rồi, đến khi đó Điểm Tinh Phái trả thù, ta xem ngươi phải làm sao!”Thiều Thừa cũng không ngờ nhị đồ đệ này của mình đã không gây sự thì thôi, một khi gây sự sẽ làm ra chuyện lớn.Điểm Tinh Phái giống với Lăng Tiêu Phái, đều là môn phái lớn, thực lực hơn người.Không nghi ngờ gì, hành động lần này của Lữ Thiếu Khanh chính là tìm đến phiền phức ngập trời cho chính mình.Lữ Thiếu Khanh la hét: “Sợ cái gì?”“Làm thịt hết bọn họ, xong xuôi tất cả ai biết được là chúng ta làm?”Tuyên Vân Tâm nhìn Lữ Thiếu Khanh, càng phát hiện ra sự đáng sợ của hắn.Thủ đoạn quả nhiên đủ hung ác, để diệt trừ hậu hoạn không tiếc lấy thân mạo hiểm.Tuyên Vân Tâm thản nhiên nói: “Người trong môn phái đã biết ta gọi Ô sư thúc tới đây để làm gì.”Đương nhiên đây là lời nói dối.Đây là cơ hội nàng ta tranh thủ cho chính mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận