Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1836

Chương 1836
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Sau đó là một loạt những an bài không rõ chi tiết, Hàn Chương đứng ở một bên lẳng lặng nhìn.
Hàn Chương đứng ở bên cạnh, lẳng lặng nhìn Mộc Vĩnh tuyên bố từng mệnh lệnh xuống.
Mặc dù biết giữa Mộc Vĩnh và Thánh chủ có mối quan hệ vô cùng mật thiết, với hắn ta không tính là người đi cùng một đường, nhưng Hàn Chương Hàn Chương không thể không thừa nhận, Mộc Vĩnh rất xuất sắc.
Mấy chục vạn, hơn trăm vạn người điều động dưới sự chỉ huy của hắn ta đều đâu vào đấy, an bài thỏa đáng.
Bắt đầu từ lúc đến Đào thành này, hết thảy đều tiến hành từng bước vững chắc dưới sự an bài của Mộc Vĩnh.
Đó là lý do vì sao người bên dưới bằng lòng nghe theo chỉ huy của Mộc Vĩnh, không đơn thuần là bởi vì thân phận Mộc Vĩnh, cũng không đơn giản vì Mộc Vĩnh đại diện cho Thánh Chủ.
Phần nhiều là vì năng lực thuyết phục của Mộc Vĩnh.
Lần này Trung Châu xuất binh Yến Châu, an bài hiện tại của Mộc Vĩnh, cho dù là Hàn Chương cũng không thể không bội phục.
Có rất nhiều tu sĩ là thiên tài nhưng đây chẳng qua chỉ là thiên tài trong lĩnh vực tu luyện.
Tu sĩ biết bài binh bố trận ít càng thêm ít, mà Mộc Vĩnh chẳng những hiểu được, hơn nữa còn là nhân vật xuất sắc nhất.
Đợi sau khi Mộc Vĩnh an bài xong mọi việc, những người khác lui ra, nơi này chỉ còn lại hai người Hàn Chương và Mộc Vĩnh.
Mộc Vĩnh nhìn qua Hàn Chương, mỉm cười, ôn tồn lễ độ: “Hàn Chương đại nhân, có chuyện gì không?”
Hàn Chương trầm ngâm, tựa hồ đang suy nghĩ xem nên mở miệng như thế nào, một lát sau, hắn ta chậm rãi mở miệng: “Mộc Vĩnh đại nhân, kế hoạch của Thánh Chủ, ngươi thật sự không thể nói cho ta biết sao?”
Mộc Vĩnh hơi lắc đầu, nở nụ cười mang theo vài phần áy náy: “Hàn Chương đại nhân, xin thứ lỗi.”
“Chờ đến thời cơ thích hợp, ta nhất định sẽ nói một cách chi tiết với Hàn Chương đại nhân.”
Nhìn thấy Mộc Vĩnh không chịu nói, Hàn Chương không cưỡng cầu, mà là đổi sang một câu hỏi khác.
“Điểm Tinh phái đã xảy ra chuyện gì?”
Hàn Chương thần sắc nghiêm túc: “Đồ sát tu sĩ nhân tộc, điểm này đã làm hơi quá đáng, giờ còn diệt gần như sạch sẽ Điểm Tinh phái, làm như vậy, sẽ chỉ khiến giữa Thánh tộc chúng ta và nhân tộc không có khã năng hòa hoãn nữa.”
“Thực sực cho rằng Thánh tộc chúng ta vô địch sao?”
Nụ cười của Mộc Vĩnh biến mất, dường như có mấy phần phiền muộn, sau đó nói ra nội tình bên trong: “Nếu ta đoán không lầm, người diệt Điểm Tinh phái là Lữ Thiếu Khanh.”
“Lữ Thiếu Khanh?” Hàn Chương ngạc nhiên: “Liên quan gì tới hắn?”
Mộc Vĩnh nhìn hắn ta một cái thật sâu, một lần nữa nở nụ cười: “Bởi vì chủ yếu Long Kiện đại nhân và Lộ đại nhân đi Điểm Tinh phái là để đối phó Lữ Thiếu Khanh.”
Nụ cười của Mộc Vĩnh trong mắt Hàn Chương rất cao thâm mạt trắc, như mang tính toán gì đó khiến trong lòng Hàn Chương không kìm được sinh ra mấy phần e ngại.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
“Rất đơn giản.” Nụ cười của Mộc Vĩnh một lần nữa biến mất, thần sắc trở nên hung ác, trong lời nói mang theo sát khí nồng đậm nói: “Trước đó ta tưởng là Lữ Thiếu Khanh ở Lăng Tiêu phái không ra, vừa lúc Điểm Tinh phái cùng Lăng Tiêu phái không xa, ta mời hai vị đại nhân tiến về Điểm Tinh phái, tạo áp lực cho Điểm Tinh phái, để Điểm Tinh phái dụ Kế Ngôn đến, lợi dụng Kế Ngôn làm mồi nhử dụ Lữ Thiếu Khanh đến.”
“Mục đích của ta là muốn giết Lữ Thiếu Khanh, tuy nhiên ta không ngờ chính là, Lữ Thiếu Khanh đã rời khỏi Lăng Tiêu phái, ngược lại tiến vào Yến Châu.”
“Nếu như Hàn Chương đại nhân ngươi sớm cho người báo ta biết Lữ Thiếu Khanh là Luyện Hư kỳ, kế hoạch của ta nhất định có thể thành công.”
Mộc Vĩnh nói đến đây, lộ ra biểu lộ tiếc nuối, nếu như biết Lữ Thiếu Khanh là Luyện Hư, hắn ta nhất định sẽ tăng thêm cao thủ Luyện Hư kỳ tiến đến đó.
Đáng tiếc!
Hàn Chương sắc mặt cũng hơi biến đổi:
“Ngươi muốn giết Lữ Thiếu Khanh? Đây là ý tứ Thánh Chủ?”
“Không phải ý của Thánh Chủ, Thánh Chủ hi vọng Lữ Thiếu Khanh đầu hàng, nhưng ta hi vọng hắn chết.”
Ngữ khí bình tĩnh như lại lộ ra sát ý kiên định.
“Ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy, hắn có thể giúp những quái vật mở ra thông đạo, hắn không chỉ là tai họa của Thánh tộc chúng ta mà còn là tai họa cho nhân tộc, cho nên biện pháp tốt nhất là giết chết hắn, thế giới này của chúng ta mới thật sự có hòa bình.”
Hàn Chương bắt đầu trầm mặc.
Mộc Vĩnh nói có mấy phần đạo lý.
Lữ Thiếu Khanh quá mức cổ quái, có thể mở thông đạo ra để quái vật xuất hiện, thực sự là khiến người ta không thể tưởng tượng nỗi.
Đồng thời cũng có thể khiến người ta sợ hãi.
Nhìn người ta không vừa mắt liền mở cái cửa sau ở nhà người ta để dã thú có thể xông vào trong nhà người ta bất kỳ lúc nào, dù là xảy ra đối với ai thì cũng không thể chịu được.
“Giết Lữ Thiếu Khanh cũng là một phần trong kế hoạch của Thánh Chủ sao?”
Mộc Vĩnh mỉm cười: “Cũng không phải, đây là kế hoạch của ta.”
“Đáng tiếc, thất bại trong gang tấc.”
Mộc Vĩnh mặc dù có chút tiếc nuối nhưng lại không nhìn thấy hắn ta uể oải, ngược lại lộ ra sự tự tin lớn hơn: “Lần này coi như hắn giúp chúng ta một đại ân, có thể để cho chúng ta cấp tốc chiếm lĩnh Yến Châu, để kế hoạch của Thánh Chủ có thể tiến hành sớm hơn.”
“Hơn nữa.” Nụ cười của Mộc Vĩnh càng tự tin hơn: “Ta đã nghĩ ra cách để đối phó hắn.”
Hàn Chương nhắc nhở một câu: “Ta cũng sẽ không giúp ngươi đối phó Lữ Thiếu Khanh.”
Thiếu niên đáng sợ như vậy, vẫn nên cố gắng hết sức không trêu chọc hắn thì hơn.
Mộc Vĩnh cười ha ha: “Yên tâm, không cần ngươi xuất thủ, hừ, vu khống ta? Ngày sau, ta sẽ để cho ngươi hối hận.”
Hàn Chương im lặng, hắn ta có thể cảm nhận được oán khí nồng đậm trong câu nói cuối cùng của Mộc Vĩnh.
Tựa như bị người ta khi dễ, đợi sau khi người khi dễ đi rồi mới dám vứt một câu hăm dọa nói sau này sẽ báo thù vậy.
Tuy nhiên, Hàn Chương cũng có được vài tin tức hữu dụng trong câu nói ban nãy của Mộc Vĩnh.
Hắn ta nhìn chằm chằm Mộc Vĩnh: “Mục tiêu thật sự của Thánh Chủ là Trung Châu?”
Nếu như vậy có thể giải thích được vì sao chỉ có mấy người bọn hắn tới đây trước.
Dòng chính Thánh địa không mấy người tới, ba đồ đệ của Thánh Chủ càng không có ai tới, chỉ phái Mộc Vĩnh tới.
Mộc Vĩnh mỉm cười, không nói gì, nhưng nụ cười đã chứng minh được rất nhiều điều.
Hàn Chương càng thêm khó hiểu, Trung Châu không giống mấy nơi như Yến Châu, Đông Châu.
Trung Châu là nơi có địa vực bao la nhất, hoàn cảnh tối ưu nhất, tài nguyên phong phú nhất ở Thập Tam Châu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận