Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1720

Chương 1720Chương 1720
Quản Đại Ngưu nghẹn đỏ mặt cũng khó có thể tiếp tục di chuyển.
Đây chính là sự kinh khủng của Luyện Hư kỳ sao?
Quản Đại Ngưu tuyệt vọng, hôm nay vẫn phải bị đánh.
Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm xuất hiện trước mặt Quản Đại Ngưu: "Chạy đi, sao không chạy nữa? Đúng là lợi hại nhal Chạy nhanh như vậy, ngươi quả nhiên là nhanh nam."
"Ngươi khốn kiếp!" Quản Đại Ngưu thấy thế, hắn ta dứt khoát không chạy nữa, thịt mỡ trên mặt run rẩy, bi phẫn vạn phần: "Rốt cuộc ta đắc tội với ngươi chỗ nào?"
"Đắc tội chỗ nào? Cái miệng quạ đen của ngươi, không thu thập ngươi một trận ngươi đúng là vô pháp vô thiên!"
Lữ Thiếu Khanh vẫy tay một cái, Quản Đại Ngưu như con rối đi đến trước mặt hắn, Lữ Thiếu Khanh chỉ đơn thuần dùng sức mạnh cơ thể của mình, nắm đấm không khách khí đánh ra.
Chung quanh quanh quẩn tiếng kêu thảm thiết của Quản Đại Ngưu, năm đấm của Lữ Thiếu Khanh đánh không chết người, nhưng lại khiến Quản Đại Ngưu đau đến run rẩy.
Quản Đại Ngưu khóc không ra nước mắt, hắn ta căn bản không phản kháng được, hắn ta rống giận: "Sao ngươi nhỏ mọn vậy, không phải ngươi nói ngươi đại độ nhất sao?"
"Ta rất đại độ." Lữ Thiếu Khanh vừa đánh Quản Đại Ngưu, vừa nghiêm túc nói: "Ta đánh ngươi là bởi vì cái miệng quạ đen ngươi nói hươu nói vượn, chứ không phải là bởi vì ngươi tung tin đồn nhảm”
"Trước đó ngươi cùng Tuyên Vân Tâm cô nương kia liên kết nhau tung tin đồn nhảm về việc của ta, ta chẳng thèm ghi nhớ trong lòng, đã tha thứ cho ngươi từ lâu rồi."
Mẹ nó! Quản Đại Ngưu khóc, lúc ngươi nói tha thứ cho ta, còn dùng sức đấy!
Em gái ngươi!
Quản Đại Ngưu coi như đã hiểu ra, Lữ Thiếu Khanh nói đánh hắn ta vì miệng quạ đen, trên thực tế đây mới là nguyên nhân chủ yếu.
Quản Đại Ngưu phẫn nộ, cái chuyện này đã mốc meo bao nhiêu năm rồi, sao vẫn còn nhớ kỹ như vậy?
Quản Đại Ngưu gào thét: "Ta liều mạng với ngươi!"
Quản Đại Ngưu muốn phản kháng nhưng mà chờ đợi hắn ta vẫn là quyền đấm cước đá.
Lúc Lữ Thiếu Khanh dẫn theo Quản Đại Ngưu sưng mặt sưng mũi trở về, Tiêu Y đã bắt đầu độ kiếp.
Trên trời kiếp lôi ầm ầm rơi xuống, Tiêu Y họa phong là bình thường, cho dù là uy lực thiên kiếp hay thời gian, ngay cả màu sắc cũng là ngân sắc bình thường.
Một đạo, hai đạo, đạo kiếp lôi thứ sáu rơi xuống, kết thúc.
Kiếp lôi trước mắt đều vượt qua hữu kinh vô hiểm, mặc dù bị thương nhẹ nhưng loại tổn thương này vẫn là tổn thương bình thường.
Tiêu Y nhìn thấy mình thuận lợi như vậy, hơn nữa vượt qua thiên kiếp, nàng cũng là tu sĩ cảnh giới Hóa Thần rồi. Mặc dù nói không thể sánh vai với hai vị sư huynh, nhưng ít ra cũng không để mình thua kém quá nhiều.
Ta cũng sắp là Hóa Thần rồi.
Trong lòng Tiêu Y đã đắc ý, nhân lúc đạo kiếp lôi thứ bảy còn chưa rơi xuống, Tiêu Y hai tay chống nạnh đắc ý nói với bầu trời: "Chỉ có thể thôi sao?"
Vẫn chưa đủ sức đâu.
Lữ Thiếu Khanh xạm mặt lại, đã nhiều năm như vậy, vẫn là cái tính cách này à?
Đây không phải tự gây phiền toái cho mình sao?
Tiếp theo, Lữ Thiếu Khanh cho Quản Đại Ngưu mặt mũi tràn đầy ai oán bên cạnh một cước.
Đột nhiên bị đá một cước, Quản Đại Ngưu tức giận, vẫn chưa hết à? Hắn ta run rẩy nhìn hằm hằm Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi đá ta làm gì?"
"Đá không chết được cái miệng quạ đen ngươi, cũng vì cái miệng quạ đen của ngươi nếu không sư muội ngốc của †a sẽ không như vậy, đợi lát nữa mà xảy ra vấn đề, ta đánh chết ngươi."
Quản Đại Ngưu vô cùng ấm ức, hắn ta tức giận há to mồm, nước bọt bay loạn: "Liên quan quái gì đến ta, ta nói cái gì chứ? Bây giờ không phải vẫn rất ổn sao?"
"Đã xảy ra chuyện gì đâu?"
"Ngươi còn nói?" Lúc Lữ Thiếu Khanh đang muốn nhào tới đánh chết cái miệng quạ đen này thì trên bầu trời bỗng nhiên sấm sét vang dội, đột nhiên cuồng phong gào thét.
Thiên kiếp như nổi giận, kiếp vân như vì vậy mà tăng thêm rất nhiều, một áp lực trầm trọng tràn ngập xuống.
Tiếp theo, vẫn chưa tới giờ nhưng kiếp lôi đã rơi xuống, đến trước hạn, hơn nữa kiếp lôi trước đó màu bạc giờ đã biến thành màu vàng.
Âm ầm rơi xuống, kiếp lôi như thần long kim sắc, dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai, không cho Tiêu Y cơ hội phản ứng, trùng điệp bổ trên người Tiêu Y.
Tiêu Y a một tiếng, bị lôi đình đánh bay, trên không trung phun máu tươi tung †oé, sau đó nện mạnh xuống một dãy núi nơi xa, sau đó là vô số kiếp lôi rơi xuống, không ngừng oanh kích vào vị trí Tiêu Y.
Trong tiếng nổ, một dãy núi to lớn biến mất trong sấm sét.
Doãn Kỳ, Quản Đại Ngưu, Phương Hiểu ba người nhìn trợn mắt hốc mồm.
Doãn Kỳ kêu to: "Sao mà uy lực đột nhiên tăng thêm nhiều vậy?"
"Sao thiên kiếp như có ý thức vậy?"
Lữ Thiếu Khanh lại gật gật đầu: "Có mà, các ngươi không biết sao?"
"Lúc độ kiếp đừng phách lối như vậy, nếu không sẽ càng khiêu khích thiên kiếp."
Ba người Doãn Kỳ không thể tin vào những lời mình nghe thấy.
Có ý thức sao?
Tiếp theo Lữ Thiếu Khanh lại đá Quản Đại Ngưu một cước: "Đều tại cái miệng quạ đen của ngươi nếu không tuyệt đối sẽ không như vậy."
Quản Đại Ngưu xoa mông của mình, trong lòng vô cùng khó chịu, giận dữ nói: "Phì, mấy lời này chỉ lừa được mấy đứa con nít, ngươi nói có ý thức là có ý thức à? Vậy ngươi bảo hắn nhẹ chút đi." Coi chúng ta là kẻ ngu sao? Thiên kiếp có ý thức?
Tên khốn kiếp, có tội danh gì cũng căm vào ta, khốn kiếp.
Trên thực tế không cần Quản Đại Ngưu nói, Lữ Thiếu Khanh cũng chuẩn bị làm như vậy.
Chỉ thấy Lữ Thiếu Khanh tiến lên một bước, hét lên với màu trời: "Nhìn chút đi, đây là sư muội ta, nhẹ chút thôi."
Nhìn thấy dáng vẻ này của Lữ Thiếu Khanh, Quản Đại Ngưu cười: "Ngươi lại còn tưởng thiên kiếp có ý thức, hơn nữa còn nghe lời người sao?"
"Nếu như ngươi làm được vậy, ta sẽ..."
Nhưng mà Quản Đại Ngưu còn chưa nói xong, trên bầu trời kiếp lôi đã đột ngột biến mất, giống như lời của Lữ Thiếu Khanh có tác dụng vậy. Lần này tất cả mọi người sợ ngây người.
Doãn Kỳ, Phương Hiểu khó có thể tin nhìn qua Lữ Thiếu Khanh.
Quản Đại Ngưu cũng trừng to mắt, nhưng mà con mắt hắn ta dù có muốn trừng to thì cũng chẳng to lắm, hắn ta khó có thể tin nhìn qua Lữ Thiếu Khanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận