Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2262: Hôm nay là cái tốt thời gian (length: 6794)

"A..."
Công Tôn Liệt thấy tổ sư của mình bị Lữ Thiếu Khanh cứ thế đánh tan, hắn suy sụp.
Người kiên cường đến mấy cũng không thể chấp nhận nổi cú sốc như vậy.
Ba vị Đại Thừa kỳ của Công Tôn gia lần lượt vẫn lạc dưới tay Lữ Thiếu Khanh, Công Tôn gia đã đến bờ vực.
Không có ba vị Đại Thừa kỳ, trong thời đại thiên địa đã dị biến, người người như rồng này, Công Tôn gia sẽ suy tàn.
Không có Đại Thừa kỳ, nhiều Hợp Thể kỳ đến mấy cũng vô dụng.
Huống chi!
Lữ Thiếu Khanh sẽ dễ dàng buông tha Công Tôn gia sao?
Công Tôn Liệt vừa nghĩ đến việc Công Tôn gia sắp gặp phải hủy diệt, lại thêm cú sốc đan xen từ trong ra ngoài.
Thiên tài trong lớp trẻ của Công Tôn gia này lại một lần nữa thổ huyết.
Từng ngụm tiên huyết phun ra.
Giản Bắc cùng Quản Đại Ngưu thấy mà kinh hồn bạt vía, nôn kiểu này, có khi nào nôn đến chết không?
Lữ Thiếu Khanh đánh chết Công Tôn Bác Nhã, thân thể lảo đảo, lúc này hắn đã đến giới hạn.
Lữ Thiếu Khanh chỉ cảm thấy mình rất mệt, mỗi một chỗ trên cơ thể đều đang rên rỉ, đang kêu gào.
Lữ Thiếu Khanh hiện tại chỉ muốn tìm một chỗ ngủ một giấc thật ngon.
Không ngủ đến trời đất tối tăm tuyệt đối không rời giường.
Nhưng mà, Lữ Thiếu Khanh cảm thấy mình bây giờ vẫn không thể ngủ.
"Còn có hai tên nữa, các ngươi cứ chờ đấy..."
Bỗng nhiên, cổ tay Lữ Thiếu Khanh khẽ đảo, hai cái mệnh giản xuất hiện trong tay.
Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm hai cái mệnh giản, hắn bỗng nhiên cười lên.
"Ha ha, tốt, tốt lắm!"
Hai cái mệnh giản, một cái là của Kế Ngôn, một cái là của Tiêu Y.
Hai cái mệnh giản có trạng thái giống hệt nhau, hiện màu xám trắng, âm u đầy tử khí, không chút ánh sáng, như đã trải qua vô số năm tháng.
Khiến Lữ Thiếu Khanh rất vui mừng.
Kế Ngôn phi thăng đến Tiên Giới, mệnh giản của hắn mới biến thành như vậy.
Mệnh giản của Tiêu Y cũng thế, chứng tỏ điều gì?
Chứng tỏ Tiêu Y cũng đến Tiên Giới, hơn nữa tính mạng không gặp nguy hiểm.
Lữ Thiếu Khanh thở phào nhẹ nhõm, "Như vậy là tốt nhất, sư muội ngốc không sao, ta trở về cũng còn có cái để báo cáo."
"Cũng không đến nỗi để sư phụ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, nhưng mà, sư phụ có tóc bạc sao?"
Lữ Thiếu Khanh gãi đầu, lại tiếp tục tự nói, "Nhưng mà, nghĩ đến chắc cũng sắp có."
"Ây da nha, hôm nay là một ngày tốt lành!"
Lữ Thiếu Khanh ngâm nga hát nhỏ, trong lòng vui vẻ.
Nhưng mà, ngay sau đó, vẻ mặt hắn đột nhiên thay đổi.
Giản Bắc, Quản Đại Ngưu cùng Giản Nam ba người vừa khóc vừa tiến lên.
"Đại, đại ca, ngươi, ngươi quá lợi hại!"
"Hỗn, hỗn đản à, ngươi, ngươi không phải người!"
Nhưng khi ba người đến gần Lữ Thiếu Khanh còn một đoạn thì thân hình đột ngột khựng lại, tựa như đụng phải thứ gì bị bắn ngược ra ngoài, ba người cảm thấy như va phải một bức tường kín mít, không thể tiến lên.
Tiếp đó một giọng nói vang lên, "Ba người các ngươi đám tiểu bối ngoan ngoãn đứng một bên, bớt dây dưa với hắn!"
Thanh âm trầm thấp âm u, khiến người ta rợn người.
Sau đó bọn họ thấy ở phía xa hai bóng người chậm rãi từ hư không hiện ra, lạnh lùng nhìn Lữ Thiếu Khanh.
"Tiểu tử, ngươi không ngờ đến chứ?"
Không gian xung quanh rung chuyển, hoàn toàn bị hai người khóa chặt.
Trong nháy mắt, ba người Giản Bắc cảm thấy toàn thân run rẩy, nỗi sợ hãi dâng lên trong người.
Hai thân ảnh kia không ai khác chính là Mị Lư và Ngao Phi Nguyên mà trước đó người ta cho rằng đã trốn mất.
Lữ Thiếu Khanh vừa đánh bại Công Tôn Bác Nhã, đang trong trạng thái suy yếu nhất.
Việc bọn chúng đột ngột xuất hiện, đối với Lữ Thiếu Khanh có thể nói là mối đe dọa lớn nhất.
"Đại, đại ca, hắn..." Giản Bắc toàn thân kinh hãi, khóc càng thêm dữ dội, dường như muốn khóc tang cho Lữ Thiếu Khanh.
"Thế này thì, thôi rồi..."
Giản Bắc muốn chửi mấy câu bọn chúng thật hèn hạ.
Nhưng đối phương là Đại Thừa kỳ, Giản Bắc không dám chửi.
Dù có trưởng tử của Giản gia bảo vệ, hắn cũng không dám quá làm càn.
Đắc tội Đại Thừa kỳ, người nhà có thể đến đây cứu hắn không.
Quản Đại Ngưu toàn thân thịt mỡ run rẩy, hắn dụi mắt, không dám tin vào những gì mình đang thấy.
Đồng thời cũng khẳng định: "Chết, chết chắc rồi."
"Hắn, lần này hắn chắc chắn chết chắc rồi."
Hai Đại Thừa kỳ đi rồi quay lại, Mị Lư và Ngao Phi Nguyên vẫn giữ phần lớn sức chiến đấu muốn giết Lữ Thiếu Khanh hiện tại chẳng khác gì trở bàn tay.
Quản Đại Ngưu không nghĩ ra Lữ Thiếu Khanh còn cách gì có thể ngăn được hai Đại Thừa kỳ.
Đối phương đúng là Phi Long kỵ kiểm, Quản Đại Ngưu không thể nghĩ ra bọn họ sẽ thua thế nào.
"Kết quả tốt nhất cũng là bị ép phi thăng chứ?"
Còn về kết quả tệ nhất, không cần nói, mọi người đều hiểu.
"Ha ha, ha ha..." Bên Công Tôn Liệt truyền đến tiếng cười lớn, hắn thấy Mị Lư và Ngao Phi Nguyên quay trở lại, nuốt ngụm máu vừa trào lên, hắn cười đến điên cuồng, cười đến không chút kiêng nể gì.
Ba lão tổ của Công Tôn gia đều đã chết, Công Tôn gia đã đặt một chân xuống địa ngục.
Mị Lư và Ngao Phi Nguyên đột ngột xuất hiện, không thể nghi ngờ có thể kéo Công Tôn gia trở về.
Công Tôn Liệt như phát điên, hắn nghiến răng, hận ý như chất lỏng, "Chết chắc rồi, hắn chết chắc rồi, không ai cứu được hắn đâu."
"Hừ, nói lời tuyệt đối sớm quá vậy." Giản Nam khó chịu, lạnh lùng đáp trả Công Tôn Liệt.
Cô giờ nhìn Công Tôn Liệt càng thêm không vừa mắt.
Trước kia Công Tôn Liệt lúc nào cũng là bộ dạng cười tủm tỉm, ổn trọng, trí tuệ vững vàng.
Bây giờ lại như một thằng hề, trên dưới nhảy nhót, như một trò cười.
Nhìn về phía Lữ Thiếu Khanh ở xa xa, Giản Nam cảm thấy Công Tôn Liệt so với một phần mười của Lữ Thiếu Khanh cũng không bằng.
"Ha ha," đã thế, Công Tôn Liệt cũng dứt khoát buông xuôi, không giả tạo nữa, hắn cười nhạt nói, "Giản Nam, ngươi nói ta nghe, hắn thắng bằng cách nào?"
"Ba vị tổ sư của ta lần lượt xuất thủ, trả giá bằng cả mạng sống mới làm hắn bị thương nặng, hắn ở trước mặt hai vị tiền bối kia thì làm sao thắng?"
Giản Bắc nhắc Công Tôn Liệt, "Là hai vị, vị tổ sư đầu tiên của ngươi chẳng làm gì cả."
"Không đúng," Quản Đại Ngưu phản bác, "Cũng có làm đấy chứ, ít nhất là đã hại chết sư muội của hắn, chọc tức hắn lên."
Hai người không dám đốp chát với Đại Thừa kỳ, không có nghĩa là không dám đốp chát với người khác.
Lời của hai người khiến Công Tôn Liệt lại muốn thổ huyết.
"Hừ," Công Tôn Liệt hậm hực không thôi, chỉ vào Lữ Thiếu Khanh ở đằng xa, "Vậy các ngươi nói ta nghe, hắn thắng thế nào?"
"Nếu hắn có thể thắng, ta sẽ gọi các ngươi là ông..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận