Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2651 : Ta nếu là cúi đầu, ta là cẩu (length: 6611)

"Cho ta đến một trăm năm!"
Lữ Thiếu Khanh tức giận bất bình móc linh thạch ra, vừa đưa cho nữ nhân vừa mắng, "Thái độ phục vụ của ngươi có thể tốt hơn một chút không?"
"Ta đây đưa linh thạch mà, có chút đạo đức nghề nghiệp được không?"
Một năm năm tỷ, một trăm năm năm trăm tỷ.
Nếu là trước kia, Lữ Thiếu Khanh chắc sẽ đau lòng đến khóc thét.
Bây giờ, hắn dù đau lòng, nhưng cũng không quá đau.
Dù sao có mấy chục vạn tỷ trong tay, chút linh thạch này chẳng thấm vào đâu.
Không quá đau lòng thì cũng muốn đòi hỏi dịch vụ thêm chút.
"Ngươi muốn nói gì?" Nữ nhân nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh.
"Đơn giản thôi mà," Lữ Thiếu Khanh thẳng lưng, "Cười một cái, kiểu cười hở tám răng ấy, sau đó gọi một tiếng, 'Gia'!"
Nữ nhân nhíu mày đứng đấy, lập tức sát khí đằng đằng.
Bảo nàng cười với ngươi, còn muốn gọi ngươi là "Gia"?
Nữ nhân lập tức giơ tay đánh xuống.
"Bành!"
Lữ Thiếu Khanh bị đánh bay, đập mạnh vào tấm bình chướng vô hình.
"Má!"
Lữ Thiếu Khanh bị ngã đến chóng mặt hoa mắt, nhưng cũng không đau lắm.
Nhục thân của hắn đã mạnh đến mức không bình thường rồi.
Lữ Thiếu Khanh chửi ầm lên, "Bà tám, ngươi muốn làm gì?"
"Giết người cướp của à?"
"Gọi ngươi là 'Gia'?" Giọng nữ nhân lạnh lùng vang lên, "Gan chó thật lớn!"
Dứt lời, nàng lại giơ tay đánh xuống.
Động tác nhẹ nhàng, trông cực kỳ yếu ớt.
Nhưng Lữ Thiếu Khanh lại sợ hãi, "Chậm, chậm, a..."
Một bàn tay đánh xuống, Lữ Thiếu Khanh lập tức rên rỉ.
Bàn tay không phải đánh vào thân thể hắn, mà đánh vào linh hồn của hắn.
Đánh đến hắn toàn thân run rẩy, đau đớn thấu tận linh hồn.
"Đừng có càn quấy!" Lữ Thiếu Khanh cắn răng, run rẩy.
Hắn muốn phản kháng, nhưng trước thực lực cường đại của nữ nhân, sự phản kháng của hắn chẳng có tác dụng gì.
Bị đánh đến nước mắt tuôn trào.
"Đừng đánh vào mặt, tỷ tỷ tiên nữ, đánh mặt là không tốt đâu!"
Lữ Thiếu Khanh nằm rạp trên đất, ôm đầu, lớn tiếng la hét.
Lữ Thiếu Khanh càng kêu vậy, nữ nhân lại càng đánh vào mặt Lữ Thiếu Khanh.
Dù không đánh vào ngoài mặt, nhưng đánh vào linh hồn bên trong, mặt Lữ Thiếu Khanh vẫn sưng lên, càng khó lặn.
"Sai, sai rồi, tỷ tỷ tiên nữ, ta sai rồi..."
Cầu xin tha thứ?
Trên mặt nữ nhân cười lạnh, đánh càng ác.
Bàn tay trắng như ngọc liên tục đánh xuống.
Cái tên hỗn trướng nhà ngươi, biết sai rồi sao?
Coi như biết, cũng không sửa.
"Dựa vào, đồ ma quỷ, ngươi quả nhiên không phải người, đồ cầm thú..."
Lữ Thiếu Khanh phát hiện cầu xin không xong, dứt khoát tiếp tục chửi nữ nhân.
Nhưng Lữ Thiếu Khanh càng ân cần hỏi thăm, nữ nhân lại càng đánh mạnh hơn.
Bất quá nữ nhân phát hiện mình càng đánh mạnh, Lữ Thiếu Khanh vẫn không chịu khuất phục, một bên kêu la, một bên chửi rủa nàng.
Nghĩ một lát, nữ nhân ngừng tay lại.
Lữ Thiếu Khanh bên này nước mắt lưng tròng, đứng lên nhìn nữ nhân.
Lữ Thiếu Khanh không cần nhìn cũng biết mặt mình sưng vù rồi.
"Đánh người không đánh mặt, quá đáng rồi đấy!" Lữ Thiếu Khanh nhìn trừng trừng nữ nhân.
Nữ nhân cười lạnh, trong lòng thoải mái cực kỳ.
"Sau này còn dám không?"
Lữ Thiếu Khanh nghểnh cổ lên, không hề sợ hãi, "Sao lại không dám?"
"Ta bỏ linh thạch, để ngươi gọi một tiếng 'Gia', ngươi còn dám động thủ? Đảo ngược càn khôn rồi!"
"Đến đi, tiếp tục đánh đi, ta mà cúi đầu, ta là chó!"
Nữ nhân không động thủ, mà nhàn nhạt nói, "Thời gian tu luyện, một năm một tỷ."
"Gâu," Lữ Thiếu Khanh lập tức kêu lên, "Tỷ tỷ tiên nữ, ta sai rồi!"
"Ta đảm bảo sau này không bắt ngươi gọi ta là 'Gia' nữa."
"Đảm bảo?" Nữ nhân cười lạnh, "Chính ngươi nói đấy, đảm bảo, chó còn không tin."
"Đúng thế, cho nên, ngươi đừng làm nữa là được rồi."
Má!
Nữ nhân muốn nổi cáu, không nói hai lời, lại đánh cho Lữ Thiếu Khanh một cái, "Ý ngươi là ta không bằng chó?"
"A!" Lữ Thiếu Khanh ôm mặt gào một tiếng, nước mắt tuôn trào, "Không phải ý đó, ý ta là, chó không bằng ngươi."
Nữ nhân càng giận, không cần đoán cũng biết Lữ Thiếu Khanh đang mắng người.
"Một năm hai tỷ!"
Lữ Thiếu Khanh nhảy lên cao ba trượng, vừa muốn mở miệng thì nữ nhân lạnh lùng nói thêm một câu, "Còn nói nhiều một câu, ta sẽ thêm nữa!"
"Uông, uông uông..."
Lữ Thiếu Khanh nhìn nữ nhân, nước mắt giàn giụa.
Uất ức!
Đồ khốn nạn ma quỷ em gái, chỉ biết bắt nạt ta.
Thiên lý đâu?
Công bằng đâu?
Lữ Thiếu Khanh vừa nghiến răng nghiến lợi, vừa móc linh thạch ra.
Trong nháy mắt lại mất 15 tỷ.
Lữ Thiếu Khanh lập tức lo lắng, cứ như vậy, trăm ngàn đầu linh mạch cũng không đủ dùng.
Đưa linh thạch xong, Lữ Thiếu Khanh nhìn trừng trừng nữ nhân, "Gâu..."
Mau, ta không muốn nói chuyện với ngươi nữa.
Nữ nhân lộ nụ cười, thu hồi linh thạch, thân hình biến mất không thấy.
Xung quanh mây mù bắt đầu tăng lên, từng điểm tinh quang rọi xuống.
Lữ Thiếu Khanh cũng thu xếp xong tâm tình, ngồi xếp bằng xuống bắt đầu chữa thương.
Linh khí bao la quét qua, sương trắng nồng đậm bao phủ nơi này, thân ảnh Lữ Thiếu Khanh giấu trong làn sương trắng.
Nhục thân Lữ Thiếu Khanh cường hãn, dù bị Đọa Thần sứ bóp vài lần, vẫn có thể sống nhăn răng.
Nhục thân cường hãn, sức hồi phục cũng kinh người.
Trước khi vào nơi này, nhục thân đã hồi phục được bảy tám phần rồi.
Lữ Thiếu Khanh bị thương chủ yếu ở trong Nguyên Thần, linh hồn các thứ.
Trước khi nhắm mắt, Lữ Thiếu Khanh lẩm bẩm, "Không biết một trăm năm có đủ không nữa..."
Lữ Thiếu Khanh trong lòng không chắc, nhưng may là trong tay hắn có đủ linh thạch, cũng không sợ đến lúc không có linh thạch hồi phục.
Khi đã nhập định, Lữ Thiếu Khanh mở mắt, lúc này hắn đã ở trạng thái Nguyên Thần.
Xung quanh, tràn ngập mây mù xám xịt, như một vùng Hỗn Độn.
Lữ Thiếu Khanh cúi đầu nhìn xuống, suýt chút nữa đã khóc vì thảm trạng của mình.
Thân thể rách nát, như bị đâm hàng trăm nhát, nhát nào cũng tránh chỗ hiểm.
Đồng thời bên ngoài cũng đầy những vết nứt, đạo đạo vết nứt lan khắp toàn thân, như một chiếc bình sứ sắp vỡ, chỉ cần va chạm sẽ nát tan.
"Thật thảm a!"
Lữ Thiếu Khanh thở dài một tiếng, tâm thần khẽ động, vô số linh khí như từ không trung xuất hiện, bị Nguyên Thần hấp thu.
Nhưng vừa mới một lát, Lữ Thiếu Khanh mở mắt, "Ồ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận