Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2648: Tiên nhân cũng đừng làm đặc thù (length: 6462)

"Móa, lão già, vô sỉ!" Lữ Thiếu Khanh ôm đầu, kêu to lên.
"Để sư phụ ta bắt nạt ta thì tính là anh hùng gì. . . ."
"Ha ha. . ." Phù Vân Tử tâm tình vui vẻ, rất vui vẻ thuận theo bậc thang đi xuống, phát lời thề.
Giản Bắc bọn người mắt sáng rỡ, Phù Vân Tử phát thề, đồng nghĩa với việc có Phù Vân Tử trấn giữ thì thế giới mới tính là an toàn tuyệt đối.
Thậm chí còn muốn an toàn hơn Độn Giới trước kia.
Trước kia Độn Giới dù có hơn ngàn người Đại Thừa kỳ, nhưng dù sao cũng là nơi nhân tạo, về pháp tắc không thể so sánh với thế giới chân chính.
Có Phù Vân Tử trấn giữ, thế giới mới sau này sẽ không xảy ra hỗn loạn lớn, không cần lo lắng sẽ sụp đổ như Độn Giới.
Lữ Thiếu Khanh sờ đầu, trong lòng hết sức hài lòng.
Lời thề của Phù Vân Tử tương đương với việc có thêm một vị thần hộ mệnh cực lớn cho hắn.
Sắp xếp sư phụ hắn và những người khác ở trong thế giới mới của hắn, hắn cũng có thể an tâm lên đường, cũng coi như giải quyết được nỗi lo sau này của mình.
Quản Đại Ngưu nhìn thấy Phù Vân Tử, rất im lặng, nhưng rất nhanh liền hưng phấn, cái đùi này phải ôm thật chặt.
Ôm được cái đùi này, ngày sau có thể nghênh ngang trong thế giới mới.
Nghĩ thôi đã thấy hưng phấn rồi.
Đặc biệt là nghĩ đến thế giới mới mà không có Lữ Thiếu Khanh, Quản Đại Ngưu kích động run rẩy, linh hồn nịnh nọt lại muốn trỗi dậy.
"Tiền bối, ngày sau ngài chính là giới chủ của thế giới mới, an nguy của thế giới mới dựa vào ngài."
"Có ngài ở đây, tin rằng không ai dám gây chuyện trong thế giới mới. . . ."
"Giới chủ?" Lữ Thiếu Khanh bên này cười ha ha bắt đầu, hết sức đồng ý với Quản Đại Ngưu, "Không sai, ta bổ nhiệm ngươi làm vị giới chủ đầu tiên vĩ đại của ta."
"Các ngươi nhanh chóng đến bái kiến tân giới chủ."
Phù Vân Tử kịp phản ứng, lập tức vô cùng phiền muộn, mặt mũi sa sầm xuống.
Lúc trước hắn vẫn muốn để Lữ Thiếu Khanh làm giới chủ Độn Giới, không ngờ cuối cùng hắn lại thành giới chủ thế giới mới của Lữ Thiếu Khanh.
Nghĩ Lữ Thiếu Khanh làm công cho hắn, không ngờ chính mình lại thành thuộc hạ của Lữ Thiếu Khanh, làm công cho Lữ Thiếu Khanh.
Phù Vân Tử trong nháy mắt không muốn ở lại chỗ này, thật là mất mặt.
Hắn hừ một tiếng, khó chịu nói, "Ta cũng không phải cái gì giới chủ, chỉ cần không phải việc uy hiếp đến thế giới mới, ta sẽ không ra tay."
Lữ Thiếu Khanh gật đầu, "Đúng là nên như vậy."
Sau đó hắn đưa tay về phía Phù Vân Tử.
Phù Vân Tử nghi hoặc nhìn Lữ Thiếu Khanh, "Làm gì?"
"Linh thạch chứ sao, đừng tưởng rằng ngươi là giới chủ là có đặc quyền."
"Đến thế giới mới của ta đều phải giao vé vào cửa, ngươi cũng không ngoại lệ."
Móa!
Mọi người xung quanh có chút choáng váng.
"Linh thạch?" Phù Vân Tử hoài nghi mình nghe nhầm.
"Đúng a," Lữ Thiếu Khanh xoa xoa tay, cười hắc hắc không ngừng, "Không thể đối xử đặc biệt, phải đối xử công bằng mới được."
"Ngươi là Tiên nhân, chắc chắn không thiếu linh thạch, cho nên, tùy tiện cho ta mấy ức đi, không thì sẽ lộ ra không tôn kính ngươi."
Đám người im lặng, đã không biết phải nói gì cho phải.
Vừa nói đối xử công bằng, một bên lại nói là Tiên nhân, muốn đòi mấy ức linh thạch.
Hai mặt!
Phù Vân Tử muốn đánh người, ta đã biến thành người làm công cho ngươi, ngươi không trả lương đã đành, còn muốn thu vé vào cửa của ta?
Tức giận đến hắn nói với Thiều Thừa, "Lại tát hắn mấy cái. . . ."
Nói xong liền biến mất ngay lập tức.
Hắn sợ nếu mình tiếp tục ở lại sẽ không nhịn được mà ra tay với Lữ Thiếu Khanh.
Quá ghê tởm.
"Móa!" Lữ Thiếu Khanh lớn tiếng kêu, "Ngươi ngoài chiêu này ra còn có chiêu nào khác không?"
"Đừng chạy, sư phụ ta sẽ không nghe ngươi đâu. . ."
Vừa dứt lời, bộp một tiếng, Thiều Thừa một bàn tay đánh vào đầu hắn.
"Hỗn trướng, ngươi muốn chết à?"
Kha Hồng, Ngu Sưởng mấy người cũng xông tới, ai nấy đều trừng mắt Lữ Thiếu Khanh, cũng rất muốn đánh Lữ Thiếu Khanh một trận.
Kha Hồng nói với Thiều Thừa, "Đánh thêm mấy cái!"
Ngu Sưởng, Tiêu Sấm hai người cũng rục rịch, kích động, rất muốn xông lên giúp tát Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh làm cho bọn họ sợ hãi đến mức sắp lên cơn đau tim.
Đối mặt một tồn tại vô thượng như tiên nhân, Lữ Thiếu Khanh hết lần này đến lần khác làm người ta tức nghiến răng nghiến lợi, không chừa cho người ta chút thể diện nào.
Theo bọn họ thấy, Lữ Thiếu Khanh là hết lần này đến lần khác đi bên bờ vực nguy hiểm, mỗi lần như vậy bọn họ đều cảm thấy Phù Vân Tử sẽ ra tay giết hết tất cả mọi người ở đây.
Trái tim nhỏ bé của họ cứ đập thình thịch không ngừng, không bị kẻ địch đánh chết, ngược lại suýt chút bị người nhà hù chết.
Không đánh Lữ Thiếu Khanh một trận, cục tức trong lòng kia sẽ nghẹn đến phát điên mất.
Thiều Thừa biết nghe lời phải, lại tát Lữ Thiếu Khanh hai cái.
Lữ Thiếu Khanh ôm đầu, "Sư phụ, ngươi lại đánh thử xem? Lại đánh ta liền mách sư nương."
Thiều Thừa tự nhiên rụt tay về, à à nói sang chuyện khác, "Tiếp theo ngươi định làm gì?"
"Tiếp theo cứ như vậy thôi chứ làm gì được nữa?" Lữ Thiếu Khanh bất đắc dĩ thở dài, "Ta phải bố trí truyền tống trận để bọn họ đi qua."
"Nhiều người như vậy ta phải mệt chết. . . ."
Quản Đại Ngưu mở miệng, "Chẳng phải ngươi đã định bụng gom hết bọn chúng một mẻ à?"
Lữ Thiếu Khanh dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc nhìn đại ngưu, "Ngươi bị thần kinh à, nhiều người như vậy ta có thể giết hết được sao?"
"Ta muốn giết sạch bọn chúng, còn không bằng lén đến thế giới mới, mặc kệ bọn chúng thì hơn? Sao ta phải khiến mọi việc phức tạp như vậy?"
Trong lòng mọi người âm thầm bội phục, Lữ Thiếu Khanh tuy nhìn có vẻ không đáng tin cậy, nhưng thực tế cũng là người đặt thiên hạ vào lòng.
Giản Bắc hỏi, "Vậy nên đại ca, việc không giết đám Đại Thừa kỳ ở các châu khác cũng là vì lý do này?"
"Nói nhảm, ta giết hết, đến lúc đó phía trên không náo loạn lên à?"
"Các ngươi chống đỡ được sao? Hơn nữa, chết nhiều người quá, ta sẽ đau lòng. . . ."
Đến lúc này mọi người mới hiểu ra vì sao Lữ Thiếu Khanh cứ muốn lảm nhảm với đám Trách Khải.
Suy cho cùng vẫn là không muốn để tình thế mất kiểm soát.
Hạ Ngữ không nhịn được mà cảm thán một câu, "Thiếu Khanh sư đệ, tấm lòng nhân hậu, trong lòng vẫn chứa đựng thiên hạ."
"Nào có," Lữ Thiếu Khanh khiêm tốn nói, "Sư tỷ, đừng khen ta, chủ yếu là, bọn chúng chết hết rồi, ta còn đâu mà thu linh thạch?"
"Thu vé vào cửa kiểu này thì lời to, lại còn an toàn và tiện nữa. . . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận