Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1088: Cho ta linh thâch

Chương 1088: Cho ta linh thâchChương 1088: Cho ta linh thâch
Tiêu Y muốn khóc.
Mẹ nó đúng là một con lợn mà.
Vì sao đang yên đang lành lại nhắc đến chuyện này?
Thế này không phải là phạm tiện sao?
Tiêu Y vội vàng cười làm lành: "Nhị sư huynh, khi ấy muội chỉ nói lung tung thôi."
"Nói lung tung thôi sao?" Lữ Thiếu Khanh vẫn cười lạnh không thôi: "Muội đã nói đến hai lần đấy, vẫn chỉ là một chút thôi à?"
Tiêu Y thật sự muốn quay ngược thời gian tự tát cho mình hai cái bạt tai.
Nói một lần đã thấy không bình thường rồi, vì sao còn nhắc lại lần thứ hai?
Tiêu Y vội vàng nói lảng sang chuyện khác, trả bút bạc vở vàng cho Lữ Thiếu Khanh: "Nhị sư huynh, hai món đồ này quá quý giá, huynh cũng nên nhận lại đi"
Lữ Thiếu Khanh chẳng buồn nhìn lấy một cái: "Ta lấy lại làm gì? Cho muội đấy, muội dùng mà tăng thực lực lên, rồi còn trừng trị ta và Đại sư huynh."
Xongl
Tiêu Y khóc không ra nước mắt.
Nàng cúi đầu ngoan ngoãn hỏi: "Nhị sư huynh, huynh nói đi, huynh muốn làm gi?
Xem Nhị sư huynh thế này nhất định là muốn trừng trị ta.
Ta vẫn nên ngoan ngoãn cam chịu số phận đi thôi. Hiện tại Lữ Thiếu Khanh tạm thời chưa nghĩ ra nên phạt Tiêu Y thế nào, bèn nói: "Trước mắt cứ giữ lại đã, chờ sau này sẽ xử lý muội đâu ra đấy."
Ôi.
Tiêu Y thở dài, cảm thấy tương lai là một vùng tăm tối.
Nhưng nghĩ lại, , giờ không bị xử lý sau này có thể Nhị sư huynh sẽ quên đi thì sao?
Nghĩ vậy, nàng kích động lên vội vàng lột một viên linh đậu đưa cho Lữ Thiếu Khanh.
Đồng thời, nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác: "Nhị sư huynh, may có huynh và Đại sư huynh tới, nếu không ta không biết phải làm thế nào."
"Nhố trở thành Thánh nữ Ma tộc, ta cũng không biết phải làm gì nữa." Nhân tộc làm Thánh nữ Ma tộc, thực đúng là trong ngoài đều không phải người, không có chỗ nào mà đi.
Bị Nhân tộc phát hiện, nàng là nhân gian.
Bị Ma tộc phát hiện, nàng sẽ chết thê thảm.
Lữ Thiếu Khanh lại hơi tiếc nuối, thở dài một hơi: "Nếu không phải bị ép gắt gao quá, ta còn muốn để muội ở đây làm Thánh nữ Ma tộc nữa, chờ tìm được cơ hội rồi cuốn hết linh thạch của Thánh địa đi"
Nói xong, hắn còn lắc lắc đầu tỏ ý đáng tiếc vô cùng.
Thánh địa cơ mà, khẳng định là linh thạch nhiều ghê gớm, không nói tất cả, chỉ một phần mười cũng đủ rồi.
Tiêu Y câm lặng. Chuyện thế này mà cũng làm được sao? Bị phát hiện sẽ bị đánh cho nát bét đấy.
Nhưng vừa lúc này, Kế Ngôn bỗng mở mắt nói với Lữ Thiếu Khanh: "Cho ta linh thạch."
Lữ Thiếu Khanh sửng sốt, còn tưởng mình nghe nhầm, chớp chớp mấy cái rồi hỏi lại Kế Ngôn: "Huynh nói cái gì? Huynh lặp lại lần nữa xem."
"Ta cho phép huynh suy nghĩ kỹ càng, tổ chức ngôn ngữ cẩn thận đi đã."
Khi nói lời cuối cùng giọng nói của Lữ Thiếu Khanh đã trở nên bất thiện.
Kế Ngôn không đổi sắc, nhắc lại: "Cho ta linh thạch, đưa trước một trăm vạn đi."
"Ta cho huynh cái chùy, cho huynh một trăm vạn cái chùy, huynh có muốn không?" Lữ Thiếu Khanh nhảy dựng lên, không thấy giống bị thương tí nào, hung tợn nói với Kế Ngôn: "Có phải đầu huynh hỏng rồi không?"
Tiêu Y cũng không hiểu, chớp chớp mắt mấy cái.
Linh thạch là mệnh căn của Nhị sư huynh đó.
Dù huynh là Đại sư huynh, huynh ấy cũng sẽ không cho huynh.
Chẳng thà huynh đừng đòi thì hơn.
Những thứ khác, dù có keo kiệt nhưng Nhị sư huynh cũng sẽ không giữ rịt lấy như linh thạch.
Nhưng Tiêu Y cũng biết tính Đại sư huynh của mình, hắn ta đã mở miệng, khẳng định có nguyên nhân.
Tiêu Y hỏi Kế Ngôn: "Đại sư huynh, có vấn đề gì không?"
Kế Ngôn nói: "Các ngươi không phát hiện ra linh lực nơi này không bình thường sao?"
"Không bình thường?" Tiêu Y vội vàng thử một chút.
Lúc này nàng mới phát hiện linh lực trong cơ thể mình giảm đi rất nhiều.
Như một cái hồ nước bất chợt gặp hạn hán, mực nước hạ xuống vạy.
Vừa rồi nàng có cùng hai con linh sủng đại chiến quái thú hình rắn có tiêu hao linh lực.
Nhưng bình thường đều không cần để ý, cho dù không cố ý nghỉ ngơi nhưng linh lực trong cơ thể cũng sẽ chậm rãi tự bổ sung.
Tiêu Y lại thử hấp thu linh lực xung quanh, mới biết tuy nhìn thì tưởng linh khí xung quanh rất sung túng nhưng trên thực tế nàng chẳng hấp thu được bao nhiêu. Đương nhiên linh lực trong cơ thể nàng được bổ sung rất ít.
Theo như trạng thái hiện tại, đánh thêm hai trận như vừa rồi nữa, trong cơ thể nàng liền trống rỗng, không thể đánh được nữa.
Tiêu Y kinh ngạc. Vừa rồi nàng chỉ tập trung vào hai con linh sủng quên mất bản thân mình.
"Cái này... linh lực nơi này làm sao vậy?”
Kế Ngôn nói: "Nơi này bị ăn mòn, còn nặng hơn động thiên trong môn phái một chút.
Trong cái nơi mà Lữ Thiếu Khanh gọi là động thiên hung địa của môn phái ấy, linh lực bên trong cuồng bạo nhưng càng khó mà hâp thu trực tiếp được.
Tiến vào trong đó còn phải mang theo linh thạch, vừa chiến đấu vừa dùng linh thạch bổ sung linh lực.
Lữ Thiếu Khanh vẫn khó chịu ra mặt: "Có cái rắm mà không thích hợp ấy, chẳng ảnh hưởng gì tới ta hết!"
"Ngươi thì khác" Kế Ngôn nói: "Đừng có lôi mình ra nói."
Kế Ngôn không còn cảm thấy kinh ngạc về sự quái dị của Lữ Thiếu Khanh nữa.
Trong động thiên hung địa, Lữ Thiếu Khanh có thể không cần dựa vào linh thạch, ở đây càng không cần phải nói.
Lữ Thiếu Khanh hầm hừ: "Linh lực nơi này không phải là không thể hấp thu, ngươi không biết đi bộ à?"
"Chà đạp linh thạch, hành vi lãng phí đáng xấu hổ, thiên đạo có linh sẽ lập tức bổ tên gia hỏa không biết tiết kiệm nhà huynh làm đôi!" Tiêu Y bên cạnh sợ hãi nói: "Nhị sư huynh, hình như công dụng chủ yếu của linh thạch là để bổ sung linh lực mà."
Dùng linh thạch để bổ sung linh lực, đây không gọi là lãng phí, mà gọi là dùng hết công dụng của nó.
Nhưng lời này lập tức khơi lên lửa giận của Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh xìa xỉa ngón tay vào đầu Tiêu Y: "Muội nói cái gì? Muội lặp lại lần nữa?"
"Có phải muội hít nhiều không khí nơi này quá rồi trở nên thiếu não giống như Ma tộc không?”
Tiêu Y ôm đầu, bị hắn dí sát xuống mặt bàn.
"Đúng rồi." Đang xỉa Tiêu Y, Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên phản ứng lại kịp: "Tính được rồi, đồ ngốc nhà muội phải trả cho †a một trăm vạn viên linh thạch."
Bạn cần đăng nhập để bình luận