Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1186: Tuyệt đối không thể ra tay, xem kịch là được rồi

Chương 1186: Tuyệt đối không thể ra tay, xem kịch là được rồiChương 1186: Tuyệt đối không thể ra tay, xem kịch là được rồi
Tiêu Y nhìn thấy sương mù màu đen bao lấy cục gạch cuốn về phía quái vật Tế tư thì trên mặt lộ ra mấy phần đáng tiếc: "Đồ tốt như vậy sắp bị quái vật cướp đi sao?"
"Bị quái vật cướp mất thì sẽ như hổ thêm cánh."
"Nhị sư huynh, huynh không đi cướp lại à?"
Tiêu Y tràn ngập chờ mong, bọ ngựa bắt ve sầu hoàng tước chờ sẵn, Nhị sư huynh thích nhất làm hoàng tước.
Hơn nữa món đồ kia vừa nhìn là một bảo bối, cướp về bán cũng đỡ hơn bị quái vật cướp.
Lữ Thiếu Khanh xì một tiếng khinh miệt: "Làm gì? Cướp?”
"Ta là loại người đó sao? Ta tuân thủ luật pháp, tuyệt đối không làm chuyện phạm pháp."
Sau đó, Lữ Thiếu Khanh ưỡn ngực, võ mạnh hai cái, hào khí vạn trượng: "Ta bốn ngàn vạn viên Linh thạch, muốn mua bảo bối gì mà không được?"
Vẻ mặt hoàn toàn giống nhà giàu mới nổi.
Hắn sẽ chẳng thèm vì thứ gọi là bảo bối mà ra tay đâu.
€ó là bảo bối thì tính mạng của bản thân mới xứng gọi bảo bối.
Có tiền, có mạng mới có thể tiêu được.
"Vì an toàn, không ai được ra tay." Vẻ mặt nhà giàu mới nổi của Lữ Thiếu Khanh qua đi, hắn một lần nữa thay đổi sang vẻ mặt nghiêm túc, dặn dò Kế Ngôn và Tiêu Y: "Xem kịch là được rồi, hết kịch thì đi"
"Tuyệt đối đừng xuất thủ gây phiền toái."
Nhưng mà đúng vào lúc này, tay Lữ Thiếu Khanh tê rần, cúi đầu xem xét, trữ vật giới chỉ trong tay đang tỏa nhiệt, nhiệt độ còn cao hơn bất kỳ lúc nào.
"Vãi, ông nội ngươi!"
Lữ Thiếu Khanh bi phẫn hô một câu, sau đó thả người nhảy lên, Mặc Quân kiếm quét qua giữa trời, kiếm quang sáng chói.
Lữ Thiếu Khanh áo lam bồng bềnh, tựa như Kiếm Tiên hạ phàm.
Mặc Quân phi thân ra, gầm thét với quái vật Tế tư: "Xem kiếm!"
Kiếm quang sáng chói như mặt trời giáng lâm, quang mang vạn trượng, phương viên mười dặm giống như ban ngày.
Kiếm quang đột nhiên xuất hiện khiến tất cả mọi người sợ ngây người.
Kiếm quang trăm ngàn trượng từ trên trời giáng xuống, tựa như trên trời rơi xuống thần kiếm, hủy diệt hết thảy trong thế gian.
Một kiếm này của Lữ Thiếu Khanh ép thẳng về phía quái vật Tế tư.
Bên này quái vật Tế tư đã nhận ra nguy hiểm, đầu tiên hóa thành một bóng đen biến mất trong quang mang.
Nó ghét quang minh.
Kiếm quang rơi xuống, nơi quái vật ẩn thân vô số kiếm ý tứ ngược, một ngọn núi bị hóa thành bột mịn trong kiếm ý tứ ngược, san thành bình địa. Mặt đất xuất hiện một khe hở thật sâu, một kiếm này dường như đã chém đại địa thành hai khúc.
Lữ Thiếu Khanh vẫy tay, cục gạch bị quái vật Tế tư cuốn đi rơi vào trong tay hẳn.
Lữ Thiếu Khanh trở lại thuyền, nói với Kế Ngôn: "Đi đi, giết chết con quái vật kia"
"Hôm nay, chúng ta phải thay trời hành đạo, diệt trừ quái vật làm hại nhân gian."
Lời của Lữ Thiếu Khanh chính nghĩa lẫm liệt, khí hạo nhiên xộc thẳng lên trời.
Nhưng, nếu không phải hắn đang cười tửm tỉm vuốt ve cục gạch trong tay, chắc chắn hắn sẽ khiến người ta cảm động.
Tiêu Y nhìn Nhị sư huynh như kẻ tham tiền thì thực sự không thể cảm động được, cũng khó có thể bội phục.
"Nhị sư huynh, huynh là vì vật trong tay huynh à?”
Thay trời hành đạo gì đó, giữ gìn chính nghĩa, đều là nói dối.
Không có lợi ích tuyệt đối không thể đả động được Nhị sư huynh.
Kế Ngôn đứng lên, ha ha cười lên: "Không xuất thủ? Không gây chuyện?"
"Cút!" Lữ Thiếu Khanh tức giận: "Ra tay đi, đại hiệp."
"Hơn nữa, chữ Lữ có đảo ngược thì vẫn là chữ Lữ." Lữ Thiếu Khanh tuyệt không đỏ mặt: "Vì thiên hạ thương sinh, chút ấm ức ấy, ta chịu được."
"Gừ'!
Quái vật Tế tư từ trong bóng tối xông tới thẳng về phía Lữ Thiếu Khanh.
Con mồi tới miệng còn bị cướp khiến quái vật Tế tư vô cùng phẫn nộ.
Dám cướp thức ăn từ trong miệng nó, muốn chết!
Kế Ngôn một bước phóng ra, trường kiếm giữa trời, ngăn cản quái vật Tế tư.
Quái vật Tế tư là Nguyên Anh hậu kỳ, cảnh giới tầng tám, đã gần đến cảnh giới tầng chín rồi.
Kế Ngôn chẳng qua chỉ là Nguyên Anh kỳ cảnh giới tầng bảy, hai bên có chút chênh lệch.
Một kiếm rơi xuống, sau khi quái vật Tế tư chống đỡ thì cảm thấy chẳng qua Kế Ngôn cũng chỉ như thế, nó càng thêm phẫn nộ.
Trong đôi mắt đỏ ngầu tràn đầy tia hung ác, sát khí khiến vẻ mặt của nó cũng dữ tợn hơn.
"Gừt Quái vật Tế tư vật càng tức giận hơn, kẻ yếu như ngươi mà cũng dám đến mạo phạm †a?
Trong lòng quái vật Tế tư quyết tâm, xem ta sẽ xé nát ngươi như thế nào.
Thân hình nó liên tục chớp động, xẹt qua bầu trời đêm như một tia chớp, vung lợi trảo sắc bén về phía Kế Ngôn.
Tay chân chính là vũ khí của nó, vô cùng sắc bén, không gì không phá.
Lớp vảy màu đen dưới đêm tối lờ mờ tản ra hàn quang yếu ớt, lợi trảo thon dài bén nhọn tỏa ra ánh sáng âm u lạnh lếo.
Tốc độ quái vật Tế tư quá nhanh, †ạo ra từng đạo tàn ảnh trên không trung, mắt thường căn bản không theo kịp động tác của nó.
Ngay vào lúc quái vật Tế tư chỉ cách Kế Ngôn khoảng một trượng, nó bỗng nhiên cảm giác mình như rơi vào trong vũng bùn, tốc độ đột nhiên chậm lại.
Một đôi lợi trảo như bị vô số thanh tiểu kiếm đâm trúng, lại giống bị vô số bàn tay xé rách hai trảo của nó, đau đớn kịch liệt khiến quái vật gào thét.
Quái vật Tế tư vội vàng bứt ra lui lại, nó cúi đầu nhìn thoáng qua hai trảo của mình.
Móng vuốt màu đen chồng chất vết thương, bên trên hiện đầy vô số vết thương thật nhỏ, máu đen không ngừng xuất hiện.
Quái vật Tế tư khó có thể tin, trên móng của nó cũng có lân giáp che kín, trình độ chắc chắn vượt quá sức tưởng tượng.
Rốt cuộc là thứ gì đã tạo cho nó tổn thương như thế.
Nó ngẩng đầu lên, nhìn Kế Ngôn lạnh lùng vô tình, bạch y tung bay trước mặt, sát ý lại càng tăng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận