Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1822

Chương 1822
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Những đồ ở Điểm Tinh phái kia, Lữ Thiếu Khanh phá hủy không hề ít hơn so với Kế Ngôn.
Hai người là Luyện Hư kỳ, buông tay đánh nhau, đồ đạc bị bọn họ liên lụy trừ phi là thần vật nghịch thiên, nếu không thì không có mấy thứ có thể bảo tồn được.
Đây cũng chính là nguyên nhân Lữ Thiếu Khanh thương tâm bi phẫn.
Hắn chỉ lo dồn sức ra tay, muốn giết chết Điểm Tinh phái, lại quên đi chuyện như thế.
Lấy lại tinh thần, trái tim kia đau lòng biết mấy.
Không hề đau lòng kém Cận Tuy bao nhiêu đâu.
Lữ Thiếu Khanh hùng hùng hổ hổ, kiên quyết không thừa nhận sai lầm của mình: “Con mọe nó lúc ấy sao huynh không thu liễm một chút? Để ta thu thập huynh một trận không được sao?”
“Thu thập huynh xong trói gô huynh lại đưa lên giường Doãn Kỳ sư muội, như vậy ta còn kiếm thêm được một trăm vạn viên linh thạch.”
“Phụt!”
Giản Bắc cùng Quản Đại Ngưu phun ra.
Mọi người nhìn về phía Doãn Kỳ.
Đám người lúc này cũng hiểu ra câu đừng ai mong ngăn cản hắn kiếm linh thạch mà Lữ Thiếu Khanh nói trước kia có nghĩa là gì rồi.
Một trăm vạn viên linh thạch sẽ cột Kế Ngôn đưa lên giường.
Nhưng ngẫm lại, nếu như có thể thành công, một trăm vạn linh thạch này tuyệt đối xài rất xứng đáng.
Đừng nói một trăm vạn, một ngàn vạn, một trăm triệu linh thạch cũng có người đồng ý.
Doãn Kỳ không hề có chút thẹn thùng, ngược lại ưỡn ngực khiến ba cô nàng Tiêu Y, Tuyên Vân Tâm và Mạnh Tiêu xấu hổ cúi đầu.
Doãn Kỳ trừng to mắt, lườn Giản Bắc và Quản Đại Ngưu: “Làm sao? Hai người các ngươi có ý kiến?”
Quản Đại Ngưu miệng tiện: “Kỳ thật, ta không cần buộc cũng có thể.”
Doãn Kỳ lập tức rút kiếm: “Ta chém chết ngươi.”
Sau khi Doãn Kỳ đuổi theo Quản Đại Ngưu chém một trận liền đi đến trước mặt Kế Ngôn, hung hãn tuyên bố: “Đại sư huynh, chờ đi, sớm muộn cũng có một ngày muội sẽ theo đuổi được huynh.”
Sắc mặt Doãn Kỳ dù hơi ửng đỏ nhưng cũng không có quá nhiều thẹn thùng.
Đây chính là tính cách của nàng ta, rất thẳng thắn.
Kế Ngôn cũng bó tay với người sư muội này, cũng không thể đối phó với nàng ta như với sư đệ, hắn ta cạn lời một lúc, cuối cùng nói: “Cố lên.”
Doãn Kỳ nghe vậy, mắt sáng lên, Đại sư huynh chấp nhận sao?
Đồng thời tâm cảnh buông lỏng, cả người như phát ra ánh sáng, trở nên có tinh thần hơn.
Cả người nàng ta dường như đã khác đi, trong cơ thể truyền đến âm thanh khác, khí tức không ngừng khuếch tán ra.
Đám người vừa nhìn đã biết Doãn Kỳ đã đến lằn ranh đột phá.
Tâm cảnh trọn vẹn, nước chảy thành sông.
Doãn Kỳ cũng cảm nhận được mình có thể đột phá bất cứ lúc nào, nàng ta đầu tiên vui mừng, sau đó tranh thủ thời gian áp chế lại.
Nàng ta đã bị thương, độ kiếp vào lúc này, nàng ta không đủ tự tin.
Nàng ta không phải Kế Ngôn, không thể làm được chuyện độ kiếp khi bị thương.
Phải đi chữa khỏi vết thương, điều chỉnh tốt trạng thái mới được.
Giản Bắc, Quản Đại Ngưu mấy người nhìn Kế Ngôn như nhìn thấy quái vật.
Đôi này sư huynh đệ, quả nhiên đều là biến thái.
Một câu nói đã có thể khiến người ta có thể đột phá độ kiếp.
Lữ Thiếu Khanh nói với Doãn Kỳ: “Đưa ta một trăm vạn viên linh thạch đi.”
“Dựa vào cái gì?”
Doãn Kỳ không vui hừ một tiếng: “Ngươi chưa làm được việc, không đưa.”
Lữ Thiếu Khanh lập tức nói với Kế Ngôn: “Nằm xuống, giúp ta kiếm chút linh thạch đi.”
“Vì linh thạch của sư đệ ta, huynh hi sinh chút sắc đẹp của huynh đi.”
“Ấu trĩ!” Kế Ngôn dứt khoát tìm vị trí ngồi xếp bằng xuống, ngồi xuống nghỉ ngơi, không có ý định điên điên khùng khùng với sư đệ mình nữa.
Lữ Thiếu Khanh tức giận, chỉ vào Kế Ngôn mắng: “Tên không có lương tâm, ta ngàn dặm xa xôi tới cứu huynh, thế mà ngay cả chút yêu cầu ấy huynh đều không thỏa mãn được ta.”
“Không phải chỉ là chút nhan sắc thôi sao? Có gì hiếm lạ đâu chứ?”
“Sau này huynh gặp phải mấy chuyện này, ta chẳng thèm quan tâm sống chết của huynh nữa.”
Tiêu Y ở bên cạnh cười rất vui vẻ.
Đây mới chính là Đại sư huynh và Nhị sư huynh vô cùng quen thuộc.
Lâu như vậy không gặp, hai người vẫn không hề thay đổi.
Đang lúc Tiêu Y ôm đại Bạch, tiểu Bạch ngồi trên vai, tiểu Hắc trên đỉnh đầu cười rất vui vẻ thì bỗng nhiên giọng Lữ Thiếu Khanh vang lên bên tai.
“Cười vui vẻ nhỉ, có phải nhìn thấy ta chịu thiệt, muội vui lắm đúng không?”
Tiêu Y quay đầu, nhìn thấy ánh mắt của Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm mình.
Trong lòng nàng giật thót một cái, vội vàng lắc đầu nói: “Không có.”
“Không có?” Lữ Thiếu Khanh thần sắc bất thiện, mang dáng vẻ ngươi không nói ra được lý do ta sẽ thu thập ngươi ngay: “Vậy muội nói thử xem, vì sao muội cười vui vẻ vậy?”
“Nói không nên lời, ta đánh chết muội.”
Tiêu Y muốn khóc, nhiều năm không gặp, mình chủ quan rồi.
Lúc xem trò vui phải trốn xa một chút, như vậy mới không bị tai bay vạ gió.
Hay rồi, sinh hoạt ở học viện nhiều năm , nhiều năm không gặp Nhị sư huynh làm mình mất đi tính cảnh giác rồi.
Tâm tư của Tiêu Y nhanh chóng xoay chuyển, hai tay dùng sức bóp đại Bạch, đại Bạch lộ ra vẻ mặt vô cùng đau đớn nhưng cũng không dám meo một tiếng.
Giờ đại ma đầu đang tìm người trút giận, lỡ meo một tiếng, hấp dẫn sự chú ý của ma đầu sẽ chết rất thảm.
Cho nên, chết chủ nhân không chết bản miêu, phi, bản hổ.
Lúc này Mạnh Tiêu nhảy ra, bênh vực Tiêu Y: “Không cho phép bắt nạt Tiểu Y muội muội, ngươi là sư huynh, phải làm tấm gương tốt đi.”
Lữ Thiếu Khanh theo thói quen đưa tay bóp hai búi tóc trên đầu Mạnh Tiêu một chút, sau đó thuyết giáo Mạnh Tiêu: “Thân là sư huynh, cũng không thể cưng chiều làm hư sư đệ sư muội, nhất định phải nghiêm khắc với bọn hắn.”
“Ngươi là Đại sư tỷ, ngươi hẳn phải thấm nhuần tư tưởng này trong người, thấu hiểu rất rõ.”
Mạnh Tiêu lúc này làm phản, chuyển biến lập trường, liên tục gật đầu: “Không sai, đúng là phải nghiêm khắc, ngọc bất trác bất thành khí.”
Tiêu Y càng thêm muốn khóc, Mạnh Tiêu tỷ tỷ, phản đồ.
Sau này tỷ mà làm sư tẩu ta, không chuẩn bị cho ta một hồng bao lớn tỷ đừng mong vào cửa.
Nhưng Tiêu Y nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh thuyết giáo Mạnh Tiêu, lực chú ý dường như có dấu hiệu di chuyển, nàng vội vàng nói sang chuyện khác: “Nhị sư huynh, diệt Điểm Tinh phái, không có vấn đề gì chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận