Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 3190: Là bởi vì cẩu huyết tình sát sao? (length: 6475)

Từ Thần Chi Cấm Địa đến nơi đây, Lữ Thiếu Khanh liền biết rõ có một đôi bàn tay vô hình đang thôi thúc bọn hắn tiến lên.
Hắn cùng Kế Ngôn là một quân cờ, dựa theo ý người khác từng bước từng bước hướng phía trước, cuối cùng đi đến nơi này.
Nếu là ngăn cản Tiên Đế bình chướng, có lẽ đây chính là mục đích cuối cùng nhất của Tiên Đế bị ngăn cản.
Lợi dụng hắn cùng Kế Ngôn phá Đại Tạp Hà, mở ra sự giam cầm của Tiên Đế.
Lữ Thiếu Khanh càng nghĩ càng thấy đau đầu.
Hắn tự nhiên không có cách nào phá Đại Tạp Hà.
Vậy thì chỉ có Kế Ngôn có biện pháp.
Kế Ngôn nói qua dưới Đại Tạp Hà có đồ vật kêu gọi hắn, đối với hắn có trợ giúp, biết đâu có thể làm cho hắn đột phá trở thành Tiên Đế.
Nghĩ đến cuối cùng, Lữ Thiếu Khanh nhịn không được chửi thề, "Một đám ma quỷ, một đám hỗn đản a..."
Trước đó hắn đã đoán Kế Ngôn là một vị đại lão nào đó chuyển thế.
Hiện tại xem ra, tám chín phần mười.
Tiên Đế bị bình chướng ngăn cản dĩ nhiên chính là địch nhân của Kế Ngôn cùng nữ nhân.
Có lẽ đã biết rõ sự tồn tại của Kế Ngôn.
Cho nên dứt khoát lợi dụng Kế Ngôn để phá khai bình chướng, để hắn thoát khốn mà ra.
Mà Kế Ngôn tuy không có ký ức trước kia, nhưng những thứ để lại trước kia sẽ khiến hắn liều lĩnh tiến về.
Các đại lão đấu đá nhau thật khó lường, hắn là con kiến hôi đã cảm nhận được sự đáng sợ.
Trong lúc vô hình, liền bị chưởng khống.
Bàn tay vô hình rơi xuống, thân là quân cờ, không có bất kỳ biện pháp phản kháng, chỉ có thể ngoan ngoãn theo lộ trình đã được sắp đặt mà tiến lên.
Lữ Thiếu Khanh mười phần bất đắc dĩ, mình là một kẻ đánh xì dầu, sao lại vướng vào chuyện này chứ?
Nghĩ thôi cũng thấy bực mình.
Lữ Thiếu Khanh nhìn nữ nhân, vẻ mặt sinh không thể luyến, tràn đầy oán hận, "Các ngươi lũ quỷ vương bát đản, muốn làm gì?"
Các ngươi đại lão muốn đánh nhau, liên quan gì tới ta một tên lâu la?
Kiếp trước ta không làm điều gì phi pháp, không thiếu nợ ai, sao lại gặp phải chuyện này?
Nữ nhân nghe vậy, cười lạnh một tiếng, "Ha ha..."
"Má!" Lữ Thiếu Khanh tức giận, "Ngươi cũng ha ha? Có ý gì? Vẫn là không thể nói sao?"
Đều đến nơi này rồi, đã là lúc này rồi.
Lữ Thiếu Khanh cảm thấy bí mật lớn cỡ nào cũng có thể nói.
Nữ nhân hơi híp mắt, thấy Lữ Thiếu Khanh như một kẻ oán phụ, trong lòng nàng liền dễ chịu.
Nàng khẽ nói, "Không phải là không thể nói, nhưng ta không muốn nói cho ngươi biết!"
"Phốc!"
Lữ Thiếu Khanh lập tức cảm thấy bực bội, hắn trừng mắt hung tợn nhìn nữ nhân.
Sau đó gào lên, "Tỷ tỷ, ngươi không thể thế này a."
"Nói thật dễ nói chuyện, sao ngươi lại đổi ý?"
"Ô ô, hai ngàn năm, chôn vùi tỷ tỷ ôn nhu đáng yêu của ta rồi sao?"
Nữ nhân nghe được nhíu chặt mày.
Đồ hỗn trướng!
Nàng hừ một tiếng, "Ngươi còn nói nhảm nữa thì thử xem?"
Lữ Thiếu Khanh lập tức ngừng tru lên, thuận thế nói, "Vậy thì, tỷ tỷ, ngươi nói cho ta, đại sư huynh của ta chết chưa?"
"Ở dưới kia có còn sót cặn gì không?"
Nữ nhân nghe vậy, ánh mắt lại một lần nữa nhìn phía Đại Tạp Hà, nhìn một hồi rồi nhẹ nhàng lắc đầu, "Ta không biết rõ!"
"Ngươi không biết rõ?" Lữ Thiếu Khanh suýt nữa nổ tung.
Hắn đi tìm nữ nhân làm gì?
Mục đích chẳng phải là muốn biết Kế Ngôn có thể trở về không?
Một câu không biết rõ, người ta hết cả hồn.
Nữ nhân nhìn hắn một cái, sau đó lạnh lùng mở miệng, "Đồ vật Tiên Đế lưu lại, ngươi nghĩ có thể biết được sẽ phát sinh cái gì sao?"
"Bất quá, nếu như là hắn, cơ hội lớn hơn một chút so với người khác."
"Ngươi muốn biết hắn có còn sống hay không, chỉ có thể chờ đợi..."
"Muốn chờ bao lâu? Muốn ta chờ thành tượng đá sao?" Lữ Thiếu Khanh mười phần bất đắc dĩ.
"Có điểm phản ứng đặc biệt nào không?"
Có chút phản ứng cũng sẽ có chút hy vọng.
Nữ nhân lắc đầu, vẫn là câu nói kia, "Không biết rõ!"
Lữ Thiếu Khanh muốn chửi má nó, "Dựa vào..."
Nữ nhân quay đầu nhìn hắn, "Đồ vật của Tiên Đế, ngươi cho rằng người nào tùy tiện cũng có thể biết sao?"
Lữ Thiếu Khanh bị làm cho cứng họng, sắc mặt trở nên rất khó coi, như bị táo bón vậy.
Thấy dáng vẻ Lữ Thiếu Khanh, tâm trạng nữ nhân lại dễ chịu hơn nhiều.
Chưa kịp để lộ nụ cười, Lữ Thiếu Khanh đã lẩm bẩm, "Còn nói ngươi cũng là Tiên Đế, xem ra cũng không có gì đặc biệt?"
"Hàng dỏm..."
Tâm tình thoải mái của nữ nhân lập tức tan thành mây khói.
"Hừ!"
Nữ nhân khó chịu quay mặt đi chỗ khác.
Nàng sợ rằng mình mà nhìn cái mặt nhọn hoắt của Lữ Thiếu Khanh kia sẽ nhịn không được ra tay.
Nhưng nàng vừa mới quay mặt đi, đầu Lữ Thiếu Khanh đã xuất hiện trước mặt nàng.
"Tỷ tỷ, đã có thời gian, ngươi kể một chút chuyện cũ giữa các ngươi đi."
"Các ngươi bị ai giết chết, các ngươi xác chết vùng dậy, là muốn báo thù sao?"
"Nói một chút đi, để ta nghe về những chuyện giữa các đại lão..."
Xác chết vùng dậy?
Trán nữ nhân gân xanh giật giật.
Nàng phát hiện, vô luận là chuyện gì, cứ vào miệng Lữ Thiếu Khanh đều trở nên đáng ghét như vậy, khiến người ta muốn đánh người.
Nói chuyện thật sự rất khó nghe.
Nữ nhân lại lần nữa quay mặt đi hướng khác, nhất thời nàng không muốn để ý Lữ Thiếu Khanh.
"Tỷ tỷ," đầu Lữ Thiếu Khanh lại lần nữa xuất hiện trước mặt nữ nhân, "Ngươi sao vậy?"
"Xấu hổ hả?"
"Có gì mà xấu hổ?"
Lữ Thiếu Khanh bên này nói không ngớt, không cho ai chen vào cơ hội, hắn đã bắt đầu não bổ tiểu thuyết cẩu huyết.
"Ừm, chẳng lẽ trước đó các ngươi vì chuyện tình ái cẩu huyết? Mấy Tiên Đế tranh giành ngươi nên động thủ đánh nhau?"
"Ừm, tình sát thì cũng là giết, dù là Tiên Đế cũng không ngoại lệ, nhưng bộ dạng đó thì có vẻ bọn họ rất tầm thường, tính là gì đại lão Tiên Đế?"
"Ừm, tỷ tỷ tuy có chút nhan sắc, chợt nhìn, đúng là tiên nữ!"
"Bất quá, hẳn là bọn họ không để ý một điểm, tìm vợ không chỉ nên nhìn bề ngoài, càng phải nhìn nội tại, nhất định là bị lừa rồi."
Sau khi não bổ vài câu, Lữ Thiếu Khanh nghiêm túc nói với nữ nhân, "Tỷ tỷ, đây là ngươi không đúng."
"Có một số việc phải nói cho rõ ràng mới được. Đừng có giở trò câu cá, rất dễ thất bại."
"Trà xanh không tốt uống, ngươi như vậy là không đúng..."
Nữ nhân thật sự không thể nhịn được, một bàn tay đánh tới...
Bạn cần đăng nhập để bình luận