Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 974: Hoàn Mỹ Nhưng Xui Xẻo

Ẩn trong căn cứ tạm thời của trụ sở bộ chỉ huy phía sau Hải Vương Tinh, một bản đồ mô phỏng chiến trường cục bộ đang được chiếu trong hội trường.
Đám người Đường Thiên Tâm, Trần Phong đang lặng lẽ quan sát đội ngũ tiến lên trên bản đồ, vẻ mặt ai nấy đều nghiêm túc, bầu không khí vô cùng căng thẳng.
Đó là một tấm lưới lớn như rễ cây, chằng chịt đan xen.
Nửa đầu của tấm lưới lớn này là một đường chấm màu xanh nhạt, nửa sau là một đường liền màu xanh biếc.
Khi đơn vị nhân loại đang tiến lên không ngừng, các đường cong ảo trở nên thực hơn, hình ảnh trong phép chiếu mô phỏng tuyến đường cứ như là dòng nước chảy qua chiếc khăn.
Tại một điểm nào đó ở giữa đường chấm, sẽ đột ngột ghi chú một chấm đỏ.
Ý nghĩa của chấm đỏ chính là điểm thu hút mục tiêu từ địch, theo kế hoạch tổng thể của chiến dịch T1.
Quả nhiên, hầu hết các đường liền nét do các đơn vị biểu thị đều lần lượt bị oanh kích khi tiến đến vị trí được đánh dấu bằng chấm đỏ, sai số không vượt quá 1 triệu km.
Trong vũ trụ khổng lồ, điều này đã có thể xưng là cực kỳ chính xác, giá trị sai số có thể bỏ qua không tính.
Đường Thiên Tâm khẽ gật đầu: "Rất tốt, đúng như dự liệu. Kế hoạch hoàn toàn thành công. Điều này chứng tỏ chúng ta đã có thể nắm bắt chính xác phương thức tư duy và quy luật hành động của người mắt kép."
Trần Phong yên lặng quay đầu liếc nhìn Đường Thiên Tâm bên cạnh.
Đây là lý do tại sao hắn chưa bao giờ muốn leo lên cái chức sĩ quan chỉ huy quân sự tối cao.
Những người ở vị trí cao phải nắm trong tay sinh tử của hàng trăm triệu người, không cần biết lý do là gì, mọi mệnh lệnh của sĩ quan chỉ huy quân sự, dù thành công hay thất bại, thực ra đều đang đẩy rất nhiều người vào chỗ chết.
Chỉ cần là chiến tranh, thì ắt sẽ có hy sinh.
Khởi đầu của chiến dịch T1 có vẻ như "hoàn mỹ" không chê vào đâu được, nhưng cái giá phải trả của việc kiểm soát sai số hoàn mỹ này chính là hết chiến sĩ này đến chiến sĩ khác sẽ hy sinh khi đến vị trí đã định trước.
Đường Thiên Tâm luôn có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ chỉ huy, bởi vì dưới vẻ ngoài có vẻ dịu dàng của cô ấy, thực ra lại có một trái tim lạnh băng như làm bằng sắt thép.
Cô có thể vui mừng vì kế hoạch thành công, nhưng Trần Phong thì không.
Thời gian trôi qua từng giây từng giây, ngày càng có nhiều đơn vị tác chiến cỡ nhỏ đến vị trí đã định trước.
Khoảng cách giữa đám người và mái vòm càng lúc càng gần.
Dần dần, một số chiến sĩ Chiết Ảnh và quân đoàn Đoạn Đao khổng lồ mở màn chiết diệu, thử xông ra bên ngoài.
Tại thời điểm này, 200 triệu người với 33 triệu đơn vị tác chiến cỡ nhỏ có người lái, đã giảm xuống còn 50 triệu người và chưa tới 10 triệu đơn vị tác chiến.
Thiệt hại này đối với 3 tỷ đơn vị không người lái là cực kỳ thấp. Mắt kép có vẻ rất coi thường nên không muốn nã pháo những mục tiêu có giá trị thấp này bằng pháo toái tinh, nhưng vẫn có một số lượng lớn Đao Phong Lang xâm nhập với ý đồ muốn cản trở "cuộc thử nghiệm khoa học" của nhân loại.
Lâm Bố ẩn trong đám người đang điều khiển chiến giáp Chiết Ảnh đã được cải trang, nhưng thoạt nhìn lại giống hệt một chiếc chiến cơ không người lái, tiến về phía trước một cách ổn định với cơ động khúc dẫn tương đương với vận tốc ánh sáng.
100 triệu km.
93,3 triệu km.
...
30 triệu km.
...
Một triệu km.
Càng lúc càng gần.
Càng lúc càng nhiều người bên trong bộ chỉ huy siết chặt nắm đấm.
Nhưng Đường Thiên Tâm thì lại cực kỳ thả lỏng, hỉ nộ không lộ.
Cuối cùng, Lâm Bố đã thành công đến được phạm vi 5 mét so với mái vòm.
Anh ta thả ra máy thử nghiệm.
Gần như cùng lúc, một chiến sĩ Chiết Ảnh khác khoác lên người chiến giáp lấp lánh ánh bạc cùng với khả năng cơ động cực kỳ mạnh mẽ, đã bị pháo toái tinh xuyên qua mái vòm đánh trúng.
Xuyên thấu chính xác trong vòng năm mét!
Lâm Bố thành công!
Anh ta là người duy nhất đến nơi và thu thập dữ liệu thành công trong số tất cả các chiến sĩ thực hiện cuộc thử nghiệm lần này.
Trong bộ chỉ huy như vỡ òa, vui mừng reo hò.
Mãi cho đến tận lúc này, Đường Thiên Tâm mới chậm rãi nói: "Tốt rồi."
Kế hoạch đã thành công 75%,
Chỉ đợi Lâm Bố cầm về nữa thôi.
Nhưng vào lúc này, chỉ trong nháy mắt tiếp theo, một chùm sáng nhạt đã xuyên qua chiến giáp của Lâm Bố.
Đây là chùm sáng của pháo toái tinh nằm ngoài kế hoạch, nó cũng không nhằm vào Lâm Bố, mà là một chiến hạm chủ lực cách Lâm Bố gần 2 tỷ km.
Có lẽ chỉ là một lần xuyên hai đích, nên mới kích hoạt đợt pháo kích bổ sung này.
Nhìn Lâm Bố và chấm xanh được đại biểu cho chiến giáp Chiết Ảnh của anh ta dập tắt, lại nhận được hình ảnh quang học về sự giải thể nhanh chóng của anh ta trong ống kính quang học.
Chỉ trong nháy mắt, tiếng reo hò trong bộ chỉ huy đột ngột dừng lại, tất cả chìm vào im lặng.
Lâm Bố hy sinh.
Trong một cuộc chiến tầm cỡ này, anh hùng hào kiệt không quan trọng, vinh quang và chói lọi đến đâu lúc còn sống cũng không quan trọng, địa vị và danh vọng cũng không quan trọng, cái chết sẽ đến một cách bất ngờ, trở tay không kịp, thậm chí còn chẳng chừa lại chút thời gian để nói lời di ngôn.
Biến động bất ngờ làm cho toàn bộ sở chỉ huy lặng ngắt như tờ.
Một lúc sau, phó tổng tham mưu đột nhiên nói: "Kế hoạch vẫn chưa hoàn toàn thất bại! Mắt kép không biết tầm quan trọng của máy thử nghiệm lần này, không có điểm cố định nào oanh kích máy thử nghiệm đang trôi nổi không có động lực kia cả."
Ngoài những chiến sĩ mang máy thử nghiệm ra, còn có mấy nghìn tên lửa đạng đạo mang theo máy thử nghiệm ngụy trang cũng đã được phóng đi, nhưng khi tiến lên, những tên lửa đạn đạo vẫn này những khẩu pháo toái tinh ngẫu nhiên nã pháo, hoặc bị tiêu diệt bởi những con Đao Phong Lang kiểu mới vừa chiết diệu xuyên qua mái vòm.
Nhưng cái máy thử nghiệm không có gì nổi bật này vẫn đang lặng lẽ trôi nổi gần mái vòm, nương theo sự nén của không gian, từ từ trôi vào bên trong cùng với cùng tốc độ khi mái vòm nén lại.
Sau khoảng 20 phút, khoảng cách giữa máy thử nghiệm và mái vòm từ từ thu hẹp.
Cơ hội vẫn còn, nhưng cần có ai đó đem máy thử nghiệm trở về.
Trần Phong lẳng lặng bước ra ngoài.
Đường Thiên Tâm từ phía sau ngăn lại hắn: "Anh định làm gì?"
Trần Phong phất tay, không quay đầu lại,: "Kỹ xảo biểu diễn của đầu to quá tệ. Tự tôi lên."
Bộ trưởng bộ sách lược có ý đồ khuyên can hắn.
Trần Phong hơi dừng chân lại một chút: "Đây là số mệnh của kiến độc. Mọi người đều biết mà, tôi rất thích cược lớn."
Khi Trần Phong bay ra ngoài với chiến giáp Chiết Ảnh đặc chế trên người, trong lòng hắn đã không thể kìm chế được sự bùi ngùi của mình.
Thực ra, Lâm Bố đã làm rất hoàn mỹ.
Nhưng đầu to thiếu một chút vận khí.
Xui!
`
Bạn cần đăng nhập để bình luận