Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 233: Hình Thức Làm Việc Cường Độ Cao

Trần Phong bị Lâm Bố làm cho giật mình, vội vàng hô to, "Được!"
Sau đó Trần Phong toàn lực móc tấm thẻ bên hông xuống, rồi ném nó đi thật xa.
Hình thái xe công kích mặt đất của Lâm Bố dường như sắp đập vào mặt Trần Phong.
Mũi khoan công kích chỉ còn cách cái mũi Trần Phong chưa đầy 2cm, nhưng hắn vẫn không thèm nhúc nhích chút nào.
Lâm Bố giải trừ trang bị, phẫn nộ gào thét, "Mặc trang bị lên!"
"Không mặc, không đánh, tạm biệt."
Trần Phong tiếp tục chắp hai tay sau lưng, tiêu sái rời đi, cảm giác như cao thủ giang hồ xong chuyện phủi áo bỏ đi, tư thái không lưu công trạng cũng như danh tự.
Lâm Bố tức giận nện xuống đất, "Cậu chờ đó! Nếu cậu không đánh với tôi một lần, tôi sẽ không đi!"
Trần Phong quay đầu, nheo mắt nhìn anh ta.
Trong lòng hắn bắt đầu tính toán, thôi thì quan sát thêm vài ngày.
Nếu con hàng này thật sự như keo dính chó không gỡ được, vậy anh ta không đi, hắn đi.
Ra ngoài tránh một thời gian là được.
Dù sao, gần đây tướng quân đại nhân cũng đang trong kỳ an toàn.
Bốn ngày sau đó, Trần Phong thật bỏ chạy.
Lúc sắp đi, hắn nói với Đường Thiên Tâm: "Trước tiên, tôi đến học viện khoa học tránh cái tên điên kia, bảo bên kia tùy tiện làm một nhóm dự án để ngụy trang đi."
"Nhóm dự án gì? Anh nghĩ ra đề tài chưa?"
Trần Phong suy nghĩ một chút, "Phân tích sự phát triển khoa học công nghệ của thế kỷ 21."
Đường Thiên Tâm trừng to mắt, "Thứ cổ đại như thế, anh nghiên cứu làm cái gì? Chuyện này không phải là lãng phí thời gian sao?"
Trần Phong cứng lưỡi.
Đường Thiên Tâm tiếp tục tỏ vẻ thất vọng về hắn: "Đúng là đồ khoa học gia giả dối, khảo cổ gia chân chính mới đúng."
...
Như một du khách thâm niên nói đi là đi, sau khi chia tay Đường Thiên Tâm, thừa dịp trời còn chưa sáng, Trần Phong lặng lẽ lẻn đi.
Sáng ra, Lâm Bố tìm không thấy người, lập tức đến chặn trước của phòng Đinh Hổ.
Anh Hổ cũng như vừa mất đi món đồ yêu thích nên tâm tình cũng chẳng tốt đẹp gì, "Tôi biết cậu ấy đi đâu, nhưng tôi không muốn nói cho anh biết."
"Anh nhất định phải nói với tôi!" Lâm Bố chống nạnh chặn giữa đường, không cho anh ta đi, "Tôi lấy quân hàm thượng tá ra lệnh cho anh, thượng úy Đinh Hổ."
Đinh Hổ tức đến toàn thân lên.
Anh ta rất giận nhưng lại không có cách nào.
Thân là một tên thượng úy, đối mặt với thượng tá, vẫn thấp hơn 3 bậc.
Mặc dù hai bên thuộc hệ thống khác nhau, Lâm Bố cũng không phải cấp trên trực tiếp của anh ta, trong thời gian chiến tranh, Đinh Hổ có thể từ chối mệnh lệnh đối phương, nhưng bây giờ vẫn là trạng thái huấn luyện thường ngày, Lâm Bố đúng là có quyền hạn nhất định.
Đinh Hổ không thể chịu đựng quả đắng này, đôi mắt anh ta loạn chuyển.
Anh ta lập tức nghĩ ra một ý tưởng, "Thôi đi, tôi có nói cho anh biết cũng vô dụng. Anh sẽ không đi tìm cậu ta đâu, vì có đi cũng vô nghĩa."
"Anh không nói thì sao biết được tôi có đi hay không?"
"Nếu sau khi tôi nói mà anh quyết định không đi tìm cậu ta. Vậy anh ỏ lại căn cứ Đại Tuyết Sơn giúp tôi huấn luyện tân binh đi."
"Được!" Lâm Bố thuận miệng đáp ứng.
"Trần Phong đến học viện khoa học rồi, cậu ta chuyển qua nghiên cứu khoa học, cậu ta sẽ thành lập một nhóm dự án ở bên kia."
"Cái gì?"
"Có thể anh không biết, ngoài việc là một tay tân binh, cậu ta còn là một nghiên cứu viên cấp chuyên gia của viện khoa học. Anh thật sự sẽ đến viện khoa học để khiêu chiến một tên nghiên cứu gia hay sao?"
Lần này đến lượt Lâm Bố phiền muộn, "Tôi. . ."
Đinh Hổ: "Anh đi đi, không ai cản anh đây. Đi đi nhé. Chào anh."
"Được rồi, tôi ở lại làm trợ giảng cho anh." Lâm Bố thở dài, chán nản đến cực điểm.
Bên kia, một thành phố cực lớn nằm ở khu vực trung tâm Hoa Hạ.
Thành phố này có diện tích hàng chục ngàn km2, cảm giác khoa học công nghệ cực mạnh, các tòa nhà với nhiều cấu trúc kim loại khác nhau chọc thẳng vào những đám mây, ngoài ra còn có một số cáp vi sóng siêu dẫn công suất cao chạy trên bầu trời, kết nối các vệ tinh truyền năng lượng cùng quỹ đạo trong không gian.
Trên các loại phương tiện dày đặc trên bầu trời thành phố, mọi người khi thì đứng, khi thì ngồi trên ghế bắt chéo chân đọc sách, cả người cứ thế bay ngang qua.
Mặc dù phương tiện phi hành nhiều vô kể, nhưng quy luật vận hành lại hết sức ổn định, đan xen vào nhau.
Khoảng cách giữa các phương tiện luôn không đổi và vô số dải ánh sáng tạo thành một tấm lưới dệt lớn bao phủ toàn thành phố.
Nhìn vào bộ dạng thoải mái của hành khách trên các phương tiện, chúng ta hoàn toàn có thể nhận ra ngay rằng, đằng sau thành phố có một hệ thống AI cực kỳ mạnh mẽ, duy trì trật tự của thành phố và mang lại sự thuận tiện cho mọi người.
Thành phố thành chính là thành phố Khoa Học nổi tiếng toàn cầu, tổng nhân khẩu lên tới 500 triệu.
Hơn 70% người hành nghề trong lĩnh vực khoa học trên toàn cầu đều định cư ở đây.
Trần Phong nhanh chóng đáp tàu con thoi xuống trên nền tảng giao thông then chốt ở rìa thành phố.
Bắt đầu từ nơi này, phương tiện giao thông cá nhân của hắn sẽ được thay thế bằng loại ván phẳng như những người khác.
Nếu hắn muốn đi đâu, chỉ cần nói điểm đến với trợ lý AI, phương tiện sẽ tự động hợp nhất tiến vào mạng lưới giao thông lập thể của thành phố, đưa hắn tới đích trong thời gian ngắn nhất.
Cho dù có phải xuyên qua toàn bộ thành phố, cũng chỉ dùng không tới 10 phút.
Nhưng hắn cũng không vội vã lên đường, hắn tìm một băng ghế dài ở góc phía tây nam nền tảng giao thông trọng điểm, ngồi xuống vắt chéo chân.
Trước khi lên đường, hắn đã có một cuộc trò chuyện vô cùng thân thiết với vị học sinh duy nhất của mình, u Thanh Lam.
u Thanh Lam "chủ động" muốn tới đón hắn, đưa vị tân chuyên gia chưa từng manh nha đến thành phố Khoa Học là hắn bước vào mảnh đất này, báo đáp và giải quyết vấn đề chỗ ở cho hắn.
Hai người hẹn nhau vào 9h sáng, Trần Phong tới trước 20 phút.
Dù sao cũng đang nhàn rỗi, Trần Phong để thiết bị cá nhân tùy tiện kết nối cho hắn vài bài hát đầu thế kỷ 21, vừa nghe nhạc, vừa ngẩng đầu dò xét những người trên hệ thống giao thông lơ lửng giữa trời.
Dường như cứ mỗi giây, lại có hàng ngàn hàng vạn người rời khỏi thành phố Khoa Học thông qua cái nền tảng này, hoặc là những người bước xuống từ các tàu con thoi rồi đứng lên phương tiện ván phẳng đi vào thành phố.
Mọi người đều bận rộn và vội vàng.
Hầu như không có ai dừng lại.
Đại đa số mọi người đều vừa hối hả di chuyển, vừa đọc tài liệu, vừa khẩu thuật báo cáo, tham gia các hội nghị vô tuyến hoặc đắm mình trong các hệ thống ba chiều và những thứ bận rộn như vậy.
Chẳng ai nói mấy thứ chuyện vô nghĩa và phù phiếm.
Cho dù có đụng phải người quen, thì cũng đều là nhờ AI nhắc nhở bọn họ rằng bên cạnh có người quen, bạn bè bạn đó.
Có thế thì hai người này mới tỉnh lại trong chốc lát, rời khỏi phần đắm chìm của riêng mình, mà nhìn nhau cười một tiếng, sau đó lại tiếp tục ai làm việc nấy, một câu chào hỏi cũng không có.
Trên quảng trường to như vậy, chỉ có tiếng bước chân dày đặc như mưa rơi, lâu lâu lại có âm thanh phương tiện cất lên hoăc hạ xuống.
Thậm chí thỉnh thoảng sẽ còn xuất hiện loại tình huống như thế này, có người nằm trên phương tiện ván phẳng, cả người bọc trong chăn, bay thẳng đến nền tảng giao thông, sắp tới nơi thì người này đột nhiên mở mắt vèo một cái, vén chăn lên ngồi thẳng người, xòe tay ra.
Ánh mắt người này tập trung cấp tốc, ngón tay không ngừng nhấn nhấn trên không trung trước.
Chuyển từ một giấc ngủ ngắn sang trạng thái làm việc mất ít hơn năm giây.
Bầu không khí này vô cùng khẩn trương và bận rộn.
Chân mày Trần Phong hơi nhíu lại, đây chính là hình thức làm việc không ngừng cường độ cao 24/24 trong truyền thuyết sao?
Điều này...
Ở quân doanh, hắn gần như không trải nghiệm không khí bên ngoài.
Có lẽ người khác chịu huấn luyện hết sức vất vả, hắn thì lại đạt yêu cầu trước thời hạn, nên trải nghiệm cũng tương đối thoải mái, do đó người khác mệt mỏi thế nào, hắn cũng không rõ lắm.
Nhưng khi đến thành phố Khoa Học nơi đây, Trần Phong mới thật sự cảm nhận được, trong tuyến thời gian này, những người dưới chế độ cộng hòa thực sự, nơi cả nhân loại được thống nhất với ý chí chống lại một kẻ thù đã làm việc chăm chỉ và khẩn cấp như thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận