Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 287: Chuyện Gì Đã Xảy Ra?

Trần Phong cẩn thận sắp xếp ngôn từ: "Chú u, chính là hoạt động kinh doanh chính của tập đoàn u Hòa của chú, nguồn năng lượng mới và vật liệu mới."
"Hửm?"
"Các vật liệu mới mà cháu muốn chế tạo, bao gồm vật liệu hữu cơ polyme, sợi dẫn điện, sợi quang học hữu cơ, kim loại siêu dẫn nhiệt độ phòng, còn nguồn năng lượng mới chính là tấm pin năng lượng mặt trời."
"..."
u Quốc Hoa im lặng một hơi, vẻ mặt biến ảo liên tục.
Có trời mới biết, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, sâu bên trong nội tâm của ông đã trải qua bao nhiêu biến hóa phức tạp.
Thật lâu sâu, u Quốc Hoa chung quy vẫn không nhịn được, khóe miệng vẽ lên một đường cong, nhưng lại cấp tốc thu hồi.
u mỗ, bản thân chính là một lão giang hồ, từng gặp qua biết bao sóng to gió lớn, thậm chí còn chứng kiến cả cảnh nước biến thành dầu, tôi đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, không bao giờ cười, trừ khi nó quá hài hước.
Thế giới này thật sự quá hoang đường.
"Trần Phong, cậu đang giỡn mặt với tôi?"
Ngay cả cách xưng hô cũng thay đổi, hết dùng Trần tổng rồi.
Trần Phong thầm nghĩ, quả nhiên là thế, hắn lại gật đầu rất nghiêm túc: "Cháu không nói đùa đâu, cháu rất chân thành. Thực lực của tập đoàn u Hòa đủ mạnh, năng lực sản xuất của phòng thí nghiệm R&D (nghiên cứu và phát triển) chiếm hơn 50% năng lực sản xuất của tỉnh Giang Nam. Vì thế, cháu chẳng cần tìm đâu xa, vì chú u chính là đối tác hợp tác thích hợp nhất."
Có thể thấy rằng, hắn thực sự coi trọng lần hợp tác này, thậm chí còn điều tra cả phòng R&D và phân phối năng lực sản xuất của Tập đoàn u Hòa, cuối cùng, u Quốc Hoa vẫn phải bật cười.
"Trần Phong à, dù gì thì cậu và Tuấn Lãng cũng gọi nhau là anh em. Tôi đây liền ỷ vào cái mặt mo này, cậy già lên mặt một lần, nhận lấy cái bổn phận làm "chú" của cậu một lần vậy. Nghe tôi khuyên một lời này, đừng có nghĩ đến những chuyện không thể như thế nữa. Nghe nói khoảng thời gian trước cậu có bay sang Mỹ đúng không, nơi đó tốt thì tốt thật, nhưng lừa đảo cũng nhiều lắm."
Trần Phong cảm thấy lượng thông tin trong câu nói này quá lớn: "Ấy, không phải..."
u Quốc Hoa vẫn bình chân như vại.
"Ừm, mặc dù cậu rất thông minh, nhưng dù sao thì tuổi vẫn còn trẻ, kinh nghiệm vẫn có đôi chút thiếu sót, tôi không trách cậu. Nhưng cậu đừng tin vào mấy tấm bằng tốt nghiệp đại học California lấp la lấp lánh kia, rồi thật sự cho rằng có thể tiếp xúc đến cái gì gọi là công nghệ đen. Cái loại lừa đảo trong lĩnh vực khoa học công nghệ như thế này là một hành vi vô cùng vô sỉ, bọn họ toàn lợi dụng một số quan hệ hời hợt trong đại học Bắc Mỹ, để lừa gạt người Trung Quốc lấy tiền đấy.
"Cách đây mấy năm, một vị bạn cũ của tôi cũng đã bị lừa. Cũng làm cái hạng mục vật liệu mới gì đó, trước sau tổng cộng đập vào nó cũng mấy chục triệu USD, vậy mà một chút bọt nước cũng chẳng thấy tăm hơi. Bây giờ nếu lại nhắc đến chuyện này, vị bạn cũ của tôi vẫn còn tức anh ách đấy."
Trần Phong trợn trừng mắt.
Lão tiền bối có kiến thức rộng quá cũng là chuyện xấu, vì rất có thể sẽ bổ não của ngươi!
"Không phải, chú u à, chuyện không phải là như thế đâu."
"Vậy thì chính là Minke? Chẳng lẽ chuyện này không khôi hài chắc?" u Quốc Hoa lại hỏi.
Trần Phong lại trợn trắng mắt.
Đúng, không sai, hắn chính là Minke.
Người đang ngồi trước mặt ông, chính là một "vị thần Minke" có thể lội dòng thời gian, từ thế kỷ 21 đến thế kỷ 31, luôn có thể lừa gạt được nhân loại.
Thấy Trần Phong không nói lời nào, u Quốc Hoa cho rằng mình đã nói trúng tim đen của hắn, lại nói thêm mấy lời thấm thía: "Thôi cậu cứ trở về để sáng tác ca khúc đi, tôi nói thật đấy. Mặc dù tôi rất hy vọng cậu sẽ đổi nghề, đồng thời, cũng muốn công ty của cậu sụp đổ. Như vậy thì chí ít tôi cũng có thể lấy lại hợp đồng của Tuấn Lãng. Nhưng dù gì cậu và Tuấn Lãng cũng là bạn bè của nhau, cho nên mới nhiều lời như vậy, khuyên nhủ cậu vài câu.
Nếu cậu không nghe lời tôi, thì tương lai có hối hận cũng không thể trách tôi được. Cậu chỉ cần nhớ kĩ rằng người "chú" như tôi đã từng khuyên nhủ cậu là được. Còn việc hợp tác giữa chúng ta ấy à, quên nó đi. Tôi còn phải phụ trách túi tiền của trên dưới mấy trăm ngàn nhân viên của tập đoàn nữa."
Trần Phong trợn mắt há hốc mồm, thật lâu vẫn không thể thốt nên lời.
Hắn thực sự đã thua.
Loại cảm giác thất bại mãnh liệt này chẳng khác nào lúc đối mặt với đôi mắt kép của kẻ xâm lăng.
Chú à!
Chú đừng có bổ não cháu nữa!
Hắn rất muốn mắng chửi người, nhưng lại không thể, vì thế chỉ có thể im lặng không lên tiếng.
Đạo lý nói không thông, Trần Phong cấp tốc thay đổi chủ đề, hòng đảo ngược tình thế.
"Chú u. Gần đây, dưới sự chỉ đạo của Ủy ban Kinh tế và Thương mại Nhà nước, tập đoàn Quang Diệu đã hợp tác với ông trùm năng lượng Laure dưới cờ tập đoàn dầu hỏa Rosen cùng thực hiện hạng mục pin không chứa coban, chú đã nghe nói đến chuyện này chưa?"
u Quốc Hoa gật đầu: "Tôi đã nghe nói qua. Tôi cũng rất xem trọng việc này, hơn nữa, công ty thiết bị của Tập đoàn u Hòa đang tham gia đấu thầu phần lắp đặt thiết bị nhà máy trong nước của dự án này."
"Vậy thì tốt. Thực ra, cháu thừa nhận trong thời gian ở Mỹ, cháu có tạo dựng quan hệ với một nhà khoa học, nhưng người này thực sự không phải dạng bịp bợm lừa đảo. Anh ta cũng không giả mạo thân phận. Anh ta cũng không đến từ đại học California. Người đó là Ryan, cũng chính là Lại n! Chính nhà khoa học trẻ đỉnh cấp Lại n, người đã thúc đẩy mối hợp tác Trung Mỹ trong hạng mục này!"
Bầu không khí ngưng trệ mấy giây.
"Không thể nào, cậu đừng nói giỡn nữa. Cậu và Lại n không hề chung một vòng tròn. Chắc chắn cậu đã bị một kẻ giả mạo nào đó lừa bịp rồi." u Quốc Hoa lắc đầu liên tục, thực sự không thể tin nổi.
Trần Phong, với tư cách là "siêu anh hùng" trong đời thực, rất nổi tiếng ở u Mỹ vì chuyện mạnh mẽ xông vào máy bay trực thăng cứu người, nhưng thứ nổi tiếng chính là thân phận "siêu anh hùng", chứ không phải thân phận ông chủ của Tinh Phong Entertainment.
Tin tức bên trong nước đối với câu chuyện "siêu anh hùng" này chỉ nói sơ lược, chứ không quảng bá gì nhiều.
Vì thế, u Quốc Hoa thực sự không biết mối quan hệ giữa Trần Phong và Lại n.
Vả lại, u Quốc Hoa cũng không quan tâm đến những chuyện xảy ra trong lĩnh vực giải trí, cũng không biết ngoại trừ cái danh nhà khoa học ra, Lại n còn là một nhạc sĩ.
Trần Phong phát hiện câu chuyện đến đây thì 'đóng băng'.
Hắn rất muốn lấy điện thoại ra, để cho ông ấy xem tin tức một chút, nhưng lại cảm thấy như thế quá LOW, trong chốc lát không biết phải làm cách nào.
Đúng vào lúc này, di động của u Quốc Hoa vang lên, còn chưa nhìn là ai đang gọi đến thì đã cấp tốc đứng dậy: "Tiểu Trần, cậu chờ một chút, tôi phải nhận một cuộc điện thoại. Đừng đi vội, chúng ta tâm sự cụ thể chi tiết hơn rằng người bạn của tôi đã mắc lừa thế nào, chắc chắn cậu sẽ phải sợ hãi thánh phục trước mánh khóe lừa gạt tinh vi của bọn họ."
Nói xong, u Quốc Hoa đứng dậy, bước nhanh đi ra ngoài.
"Chuyện gì, nói ngắn gọn đi, cái gì! Shhhhhh... Khoan đã, cứ từ từ mà nói..."
Giọng nói của u Quốc Hoa dần dần im bặt, sau khi ông nghe thấy câu nói cuối cùng, tựa hồ rất khiếp sợ, cũng không biết ông đã thu thập được tin tình báo gì nữa.
Trần Phong thở dài, đầu to như cái đấu, trong lòng âm thầm "ân cần thăm hỏi và hứa sẽ tận tình chăm sóc" đối với cái 'con hàng lừa bịp' Lại n.
Thực sự là đồng đội như heo.
Bị "con bồ câu" lớn này hại cho thê thảm. (*thả bồ câu: tương tự như cho leo cây, thất hẹn)
Trần Phong chờ đợi khoảng chừng mười phút đồng hồ, nhưng u Quốc Hoa vẫn chưa quay lại.
Thực ra hắn cũng không buồn lắm, coi như thất bại thì hắn chỉ cảm thấy đáng tiếc vì đã không mau chóng giải quyết chuyện này sớm hơn, trước khi xuyên qua.
Chờ lúc về lại viết vào quyển cẩm nang, để mình trong "tương lai" lại chọn một đối tượng hợp tác khác, hoặc chờ sau khi quay trở lại, chắc chắn sẽ không để chuyện này thất bại lần nữa.
Nói thì nói vậy, nhưng đợi đến lần sau quay lại, nếu như vẫn muốn đem sản nghiệp chủ lực đặt ở Hán Châu, thì vẫn phải đến tìm tập đoàn u Hòa một lần nữa, điều này sẽ lại dẫn đến sự thay đổi không thể kiểm soát được trong tương lai.
Lần này cứ thúc đẩy phía tập đoàn u Hòa một chút vậy, chờ đến tháng sau trở lại, nhìn những biến hóa trong tương lai thế nào, rồi lại tiếp tục "dâng sớ" với tập đoàn u Hòa, cứ như thế, mọi thứ có thể trơn tru và có hệ thống hơn, ăn khớp hơn, hoạt động cũng tốt hơn.
Chờ đợi cũng không phải cách, Trần Phong bèn lấy di động ra, tùy tiện quét một chút tin tức để giết thời gian.
Sau đó, hắn liền thấy một loạt tiêu đề.
"Vừa mới, toán học hiện đại đã được đặt lắp thêm đôi cánh, nó sẽ dẫn khoa học đến trạm tiếp theo."
"Hạng nặng: Lại n và 12 người nhận được giải thưởng Fields khác đã cùng nhau gửi thư."
"Archimedes của thế kỷ 21 - Trần Phong, ánh sáng của người Trung Quốc."
"Là một tiến sĩ toán học, tôi đang quỳ trên đất và hát lên bài ca ca ngợi."
"Những Phỏng Đoán Của Kẻ Điên - Một kiệt tác vượt thời đại."
"Người được nhận giải Fields - Ixar: Chúa đã mở mắt đêm qua."
Trần Phong sững sờ.
What?
Chuyện gì đã xảy ra?
Từ hôm qua đến hôm nay, Lại n đã làm gì vậy?
Không phải anh ta đang bế quan ở Thanh Hoa hay sao?
Chỉ trong mấy tiếng hắn không quan tâm đến sức ảnh hưởng của "Những Phỏng Đoán Của Kẻ Điên" mà Lại n đã tạo ra một tin tức lớn cho hắn thế này rồi.
Một tin tức cực kỳ lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận