Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 246: Thất Bại!

"Đông người vậy!" Trần Phong liếc nhìn bốn phía một vòng, nói.
Lâm Bố gật đầu, "Mặc dù bên trong trang bị có hệ thống ghi chép chiến đấu, nhưng tôi vẫn hy vọng có nhiều người hơn có thể quay video từ bên ngoài, như vậy, video của cuộc chiến giữa hai chúng ta sẽ có giá trị học tập toàn diện hơn."
Anh ta không hưởng thụ sự chú ý của công chúng, thứ anh ta hưởng thụ chính là cảm giác thỏa mãn sau khi nỗ lực hoàn thành trách nhiệm của mình, trong khi những người khác lại học được kiến thức từ những video chiến đấu của anh ta.
"Được rồi, anh tới đi. Tôi quả thực muốn xem xem, anh có thể khiến thiết kế nguyên mẫu đạt đến trình độ nào. Để lại giá trị học tập cho người khác? Chuyện này nói sau đi."
Trần Phong có chút híp mắt.
Đối với Lâm Bố, hắn vẫn có một chút chờ mong.
Dù sao thì trong những tuyến thời gian trước đây, Lâm Bố cũng là người duy nhất có thực lực gần kề hắn nhất.
Chỉ nháy mắt sau đó, Lâm Bố bỗng chốc di chuyển.
Đầu tiên, anh ta chuyển đổi thành hình thái xe công kích mặt đất, đuôi xe phun ra tia lửa phản lực, đột nhiên gia tốc, lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai phóng cực nhanh về phía Trần Phong.
Cái người khoác trang giáp hình nhân Trần Phong thì lại hờ hững nghiêng người né tránh, đồng thời còn bình luận: "Tư thế mạnh mẽ lắm, nhưng vẫn còn thiếu chút ý tứ."
m thanh của Lâm Bố ồm ồm, truyền từ bên trong xe công kích mặt đất ra ngoài: "Tôi đang chỉ giáo anh! Anh đừng có nói mấy lời vô nghĩa nữa! Đừng có phân tâm!"
Đang lúc nói chuyện, chiếc xe công kích mà Trần Phong vừa nhẹ nhàng tránh được đột nhiên lại biến hình, trong 0,15s chuyển đổi thành hình thái hình nhân, thực hiện một góc vuông, lấy tốc độ 3 Mach(*) kinh người nhào về phía Trần Phong.
(*) Mach là đơn vị tốc độ dựa trên tốc độ âm thanh, 1 Mach = 1224km/h
Trong chớp mắt, thanh đao hồ quang điện trong tay Lâm Bố vạch ra đường bán nguyệt, bổ ngang bên hông trang giáp hình người của Trần Phong.
Hết thảy phát sinh quá nhanh, Đinh Hổ vừa há mồm định thốt lên "Không xong rồi", chữ trong mồm còn chưa kịp thoát ra, nơi hai người đang đứng phát ra chấn động kinh người.
Sóng xung kích kinh khủng bắt nguồn từ chỗ hai người đang đứng, phóng mạnh ra bên ngoài, khiến nền hợp kim bị cuộn lên từng lớp như vảy cá, cũng cuốn lên bụi mù.
Bên trong bụi mù thường có sấm sét chớp động, quầng sáng chói mắt.
Đó là dư âm năng lượng được giải phóng bởi sự phân hạch và vụ nổ của các nguyên tử trong không khí do tác động của các xung kích dữ dội.
Chỉ bằng mắt thường, người bên ngoài căn bản không thể phân biệt được cảnh chiến đấu giữa hai người.
Nhưng may mắn thay, căn cứ Đại Tuyết Sơn đã có khoa học gia đỉnh cấp nhất - giáo sư u Dương - thiết lập công cụ thâu tóm chuyển động có độ phân giải cực cao, giám sát toàn bộ quá trình.
Đám người ngẩng đầu nhìn về hình chiếu lập thể cỡ lớn đằng xa xa.
Từ hình chiếu, mọi người có thể xem được rõ ràng từng thao tác của Trần Phong.
Trong nháy mắt trước khi đao hồ quang điện của Lâm Bố bổ tới, Trần Phong lấy tốc độ còn nhanh hơn, thực hiện một thao tác hoàn mỹ hơn, chuyển đổi hệ thống Thần Phong thành hình thái xe công kích mặt đất.
Hơn nữa, đầu xe của hắn còn nhỉnh cao, bộ phận xung kích hình mũi khoan vừa vặn chống đỡ cú bổ đao của Lâm Bố.
Khối lượng của xe công kích mặt đất này còn lớn hơn Lâm Bố, năng lượng tập trung một điểm, khối lượng của bộ phận xung kích hình mũi khoan cũng ổn định hơn, càng tiệm cận với trọng lượng và sức mạnh của vật chất sao neutron.
Trần Phong vẫn đứng bất động tại chỗ, nhưng lại người chủ động tấn công là Lâm Bố lại bị đánh bay về phía xa.
"Đây là thao tác tinh chuẩn chết tiệt gì vậy!"
Đám người kinh hãi.
Thậm chí, ngay cả Đường Thiên Tâm, cái người đã từng làm thành viên ban giám khảo của biết bao giải đấu toàn quân, cũng phải trợn mắt há hốc mồm.
Đối thủ của Trần Phong không phải ai khác, mà chính là người nhiều lần đoạt giải nhất - Lâm Bố!
Là binh sĩ đỉnh cấp nhất toàn nhân loại cho tới nay!
Thế nhưng, hắn chỉ dùng cách thức như thể trêu đùa, tùy tiện đùa bỡn Lâm Bố trong lòng bàn tay.
Đây chính là thành quả sau mấy tháng phong bế huấn luyện của hắn sao?
Khó trách hắn chỉ muốn dùng trạng thái 50% tiến vào hệ thống toàn quân.
Hóa ra thực lực chân chính chân chính của hắn lại cường hãn đến mức này sao?
Cảm nhận của người bên ngoài còn cách một tầng rào chắn.
Chỉ có Lâm Bố, người đang đứng trong sân cùng Trần Phong, mới có thể cảm nhận sâu sắc sự khủng bố trong nháy mắt của lần đầu giao thủ này.
Anh ta có thể cảm nhận được, Trần Phong vẫn chưa dốc toàn lực.
Có thể người khác không biết đến sự lợi hại của hệ thống đặc chế cá nhân, nhưng Lâm Bố vô cùng hiểu thấu.
Trần Phong cùng lắm chỉ mới khai thác 90% trạng thái của nó mà thôi!
Nhưng vẫn khiến bản thân anh ta rơi vào thế hạ phong.
Hàm răng của Lâm Bố run cầm cập.
Không phải anh ta đang hoảng sợ, mà là hưng phấn.
Bởi vì Trần Phong cường đại, mà hưng phấn đến run rẩy.
Từ trên người Trần Phong, anh ta có thể thấy được khả năng vô hạn của nhân loại.
Từ xa, Lâm Bố hét thật to: "Trần Phong! Anh thật. . . Thật mạnh!"
"Quá khen."
Lâm Bố: "Mặc dù trong chiến tranh giữa các vì sao, chiến đấu hạm pháo mới là chủ đề vĩnh hằng. Nhưng nếu từng người trong toàn quân đều có thực lực giống anh, nhân loại nhất định sẽ dành được chiến thắng trong trận chiến này! Tới đi! Để tôi bức ra thực lực chân chính của anh!"
Trần Phong lại biến thành hình nhân, chậm rãi bước ra từ trong bụi mù, nhưng chỉ bày ra tư thế cao ngạo lạnh lùng.
Hắn nói: "Lâm Bố, anh cũng ngây thơ giống như tôi đã từng. Cho rằng toàn lực ứng phó thì có thể hiểu thấu kẻ địch chân chính. Thực ra, tất cả chỉ là ảo giác. Dù cho anh có chết trong tay tôi, anh cũng không thể hiểu thấu được cảnh giới của tôi đâu."
Có một câu, hắn chưa nói xong.
Cũng giống như tôi, mặc dù đã chết trong tay kẻ xâm lăng nhiều lần, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy bộ mặt thật của bọn họ.
Chiến đấu hạm pháo ư?
Thực là một cái viễn cảnh tốt đẹp.
Tôi cũng muốn!
Nếu như hạm đội tinh không của nhân loại có thể có cơ hội đánh trả, thì hắn cũng chẳng muốn luyện cái gì mà thực lực cá nhân, cứ ngồi xổm bên trong chiến hạm mà lột pháo, như vậy không 'thơm' hơn à?
Nhưng đây chẳng phải là có cơ hội sao?
Cho nên, về bản chất thì sự hy vọng của Lâm Bố và sự tuyệt vọng của Trần Phong đều giống nhau.
Hiện tại, thực lực của binh sĩ nhân loại, đến cả Bàng Đức, người chỉ xếp hạng thứ 200.000 trong toàn quân, thì cũng đã vượt xa thực lực của hắn mặc Thanh Long Giáp năm đó.
Nhưng như vậy thì sao chứ?
Mù quáng tự tin, hoàn toàn vô nghĩa.
Lâm Bố không phục: "Tôi không tin!"
"Vậy anh cứ phát huy toàn lực đi."
Trong lúc nói cười, Trần Phong lại chuyển đổi trạng thái lần nữa.
Lục cơ pháo!
Nòng pháo đen ngòm nhắm thẳng vào Lâm Bố.
Nơi xa, Đường Thiên Tâm thực sự sợ hãi: "Trang bị của anh và trang bị thông thường hoàn toàn khác nhau, không thể sử dụng uy lực lớn như lục cơ pháo được, trường năng lượng không thể chịu nổi đâu!"
Trần Phong lắc đầu: "Yên tâm, tôi sẽ khống chế chính xác lực sát thương. Anh Hổ đã dạy tôi rồi, thu phóng tự nhiên."
Vù!
Vừa lúc Lâm Bố hướng về phía trước đánh tới, lục cơ pháo cũng bắt đầu bổ sung năng lượng và chế tạo đạn neutron siêu trọng.
Oành!
Khai hỏa, đạn pháo hướng về phía Lâm Bố.
Lâm Bố mặt lạnh.
Anh nghĩ tôi là kẻ ngốc?
Tôi tránh không được?
Nhưng rất nhanh, anh ta đột nhiên biến sắc.
Trong nháy mắt khi lục cơ pháo vừa khai hỏa, Trần Phong đột nhiên chuyển đổi trạng thái, biến thành cơ giáp hình nhân.
Nhưng cơ giáp hình nhân của Trần Phong lại có vài điểm khác biệt.
Hắn dùng 90% động lực vào trong hệ thống phản lực, đến mức hắn gần như có thể đuổi kịp được đạn của lục cơ pháo!
Lúc này, tay phải của cơ giáp hình nhân của Trần Phong kéo theo một thanh trường thương kiểu xưa dài chừng 8m, tay trái nhẹ nhàng nhấn vỏ đạn của lục cơ pháo, cùng nhau bay tới.
Lâm Bố đã hiểu.
Trần Phong tận lực khống chế tốc độ bay và uy lực của đạn lục cơ pháo,
Trần Phong tận lực khống chế lục cơ đạn pháo tốc độ phi hành cùng uy lực, đồng thời, phát huy động lực của cơ giáp hình nhân đến cực hạn.
Không cần sự trợ giúp của hệ thống điều khiển đạn đạo, hắn cũng có thể điều khiển phương hướng bay của đạn pháo!
Đạn pháo trở thành thanh đao thứ hai trong tay của hắn.
Đây là kỹ xảo chiến đấu quỷ gì vậy?
Mình phải làm gì để tránh được đây?
Hắn sẽ vận dụng trạng thái siêu trọng lên mũi thương của thanh trường thương, hay là vỏ đạn của đạn lục cơ pháo?
Lâm Bố xem không hiểu, hoàn toàn không hiểu.
Năm giây sau.
Nổ tung kịch liệt, phóng lên bầu trời, chấn động lá chắn trường năng lượng tổng hợp, khiến nó chập chờn một chiếc thuyền con đang hứng phải mưa to gió lớn.
Chờ bụi mù tản đi, mọi người chỉ thấy Trần Phong vẫn đứng ngạo nghễ giữa sân như ban đầu.
Mà Lâm Bố và cơ giáp hình người của anh ta thì quỳ rạp trên mặt đất.
Khụ khụ khụ.
Xung quanh sân huấn luyện to như vậy, lại lặng ngắt như tờ, chỉ có thanh âm nặng nề ho ra máu của Lâm Bố.
Anh ta thất bại.
Thậm chí, còn không thể bức ra trạng thái trên 90% của Trần Phong.
Anh ta thua từ đầu đến đuôi.
Trần Phong xoay người rời đi, cũng không quay đầu lại nói:
"Bây giờ thì anh đã biết vì sao tôi lại không muốn đánh nhau với anh chưa? Bởi vì, dù có đánh nhau với anh thì cũng không có tác dụng hướng dẫn với người khác, còn không bằng tôi tự mình huấn luyện, tự mình đối kháng với không khí còn hơn.
Hôm nay, nếu không phải là tâm tình của tôi không được tốt lắm, muốn tìm lại một chút tự tin, thì tôi đã không đếm xỉa đến anh rồi. Anh về đi, hai tháng sau, anh có thể luyện mạnh cỡ nào thì cứ mạnh cỡ đó. Không chừng lúc đó, anh có thể trợ giúp tôi trên chiến trường đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận