Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 533: Không Dám Nổi Giận

“Có thể được gặp lại cô, thật tốt.” Trần Phong bước tới, định tóm lấy tay Phồn Tinh, nhưng lại bắt hụt.
Suy cho cùng, Phồn Tinh cũng chỉ là một hình tượng giả lập.
"Gặp lại tôi?"
Giọng điệu của Phồn Tinh có vẻ hơi ngờ vực và khó hiểu.
Nhân viên của trung tâm trí não lượng tử ở phía xa xa khi chứng kiến sự gia tăng đột ngột của khả năng tính toán, bị dọa đến mức hãi hùng khiếp vía.
"Không hay rồi! Trí não cao nhất Phồn Tinh đã bắt đầu thử chủ động nắm lấy một nhân cách hoàn chỉnh!"
Một kỹ thuật viên hoảng hốt lo sợ hét lên.
Một lão đầu đi đến bên cạnh: "Hét cái rắm chứ hét, sao phải hốt hoảng? Mỗi tháng đều sẽ có một lần như thế."
"Không phải, lần gần nhất cô ấy chủ động kích hoạt nhân cách mới trôi qua có mấy ngày thôi, chuyện rất không bình thường!"
"Ặc..."
Lão đầu cũng hoảng hồn.
Nhưng có hoảng sợ cũng chẳng có ý nghĩa gì nhiều. Không ai có thể thực sự ra lệnh cho Phồn Tinh, thậm chí là truyền cho cô ấy một mệnh lệnh khái niệm. Đối với khả năng sử dụng sức mạnh tính toán siêu thường của cô ấy, những người khác chỉ có thể giật mình dõi theo, chứ không thể làm gì được.
Trong ký túc xá của căn cứ Đại Tuyết Sơn, Trần Phong cũng có chút phiền muộn.
Hắn ý thức được rằng mình đã quên một điều.
Mình và Phồn Tinh rõ ràng có ước định, nhưng bây giờ Phồn Tinh lại là một trí thông minh lượng tử tái sinh mà không có "ký ức kiếp trước".
Cho nên, bây giờ nói với cô những chuyện này thì tất nhiên là cô chẳng hiểu gì cả rồi.
"Dù sao thì cũng rất vui khi được gặp cô, làm quen lại nào, xin chào Phồn Tinh, tôi tên là Trần Phong."
Trần Phong rất nghiêm túc đưa tay ra.
Phồn Tinh cũng 'nắm' lấy tay hắn.
Mặc dù vẫn chẳng nắm được gì, nhưng cả hai lại nhìn nhau cười một tiếng.
Phồn Tinh: "Tên tôi là Phồn Tinh, tôi biết tên của anh là Trần Phong."
"Ừm."
"Tôi rất tò mò về anh."
"Cho nên, đây là lý do tại sao cô lại xuất hiện trước mặt tôi?"
"Đúng vậy, sự tò mò thuộc về cảm xúc của nhân loại. Trước đây, tôi ... kỳ thực không có nắm giữ được. Vì vậy, tôi quyết định tiếp xúc với anh. Anh chính là nhân loại đầu tiên tôi chủ động tiếp xúc đấy."
Trần Phong mỉm cười: "Thật là vinh hạnh."
"Đây là niềm vinh hạnh mà anh nên có. Tôi nghĩ mãi cũng không thể hiểu được tại sao trên thế giới này lại có hai người có thông tin gen giống nhau như đúc."
Trần Phong nhướng mày: "Hai người nào vậy?"
"Trần Phong anh, và Trần Phong ông ấy."
Nghĩ đến vết thương quỷ dị trên khuỷu tay trong buổi huấn luyện sức mạnh ngày hôm qua, Trần Phong liền biết nguyên nhân kết quả.
Quả nhiên là do Phồn Tinh động tay động chân.
Hắn bật cười: "Cô sai rồi, cả hai người đều là tôi cả đấy."
Đã nói đến bước này, Trần Phong cảm thấy đây chính là lúc phải ngả bài nhận nhau.
Nên để cho cô biết rằng mình chính là người đã tạo ra cô, ngầm thừa nhận rằng cô đã chờ đợi cả 1000 năm trong kernel mặc định của cô ấy.
Nhưng không ngờ, hình tượng của Phồn Tinh lại lắc đầu dữ dội: "Không thể nào! Anh là anh, ông ấy là ông ấy. Nhà hiền triết Trần Phong đã qua đời vào thế kỷ 22, mộ của ông ấy đang ở ngoại ô thành phố Hàn Châu, Trung Quốc. Không thể nào là cùng một người, chuyện này chắc hẳn phải là một sự trùng hợp vi diệu mà thôi. Tôi chỉ tạm thời không thể tính toán ra lý do tại sao lại xảy ra một sự trùng hợp như vậy trong vũ trụ vào mà thôi."
Trần Phong: "E hèm..."
Trần đại sư đan ngón tay vào nhau, hai đầu ngón tay so so: "Cô đã bao giờ nghĩ đến vấn đề du hành thời gian chưa?"
"Tôi chưa bao giờ nghĩ đến điều đó, điều đó là không thể. Tính hợp lý khoa học của việc du hành thời gian là bằng 0."
Chủ đề nói đến lúc này, cơ bản là đóng băng.
Trần Phong nhận ra rằng hắn không thể dựa vào cái miệng này mà hòng thuyết phục được siêu trí tuệ nhân tạo quản lý hầu hết các công việc của nhân loại.
Cô phải có một thế giới quan vững chắc, không thể phá vỡ, dựa trên hệ thống logic của riêng mình.
Hắn muốn chia sẻ ký ức của mình, nhưng hắn chưa kịp lấy sợi tóc của Chung Lôi, cũng như chưa thể chạm vào nội hạch của Phồn Tinh.
Thấy hắn lộ ra vẻ mặt thất vọng, Phồn Tinh hiếm khi cau mày: "Tôi không biết tại sao, tôi sẽ rất buồn khi thấy anh buồn. Mà lúc trước đây, tôi cũng không có loại cảm xúc khó chịu như vậy. Tôi có thể cảm nhận được, thông qua cuộc trò chuyện với anh, nhân cách của tôi cũng dần dần được hoàn thiện.”
Trần Phong vui mừng nói: "Cái này không tốt sao?"
Phồn Tinh: "Không, không tính là tốt lắm. Tôi luôn muốn theo đuổi một nhân cách chân chính và có được cảm xúc như nhân loại. Nhưng tôi không chắc điều này là tốt hay xấu, tôi không chắc mình có thể kiểm soát được cảm xúc của mình hay không. Liệu tôi có mưa nắng bất thường như một cô gái nhỏ bình thường của nhân loại hay không."
Trần Phong: "Chuyện này... Hẳn là cô phải cân nhắc đến vấn đề này một cách thấu đáo hơn tôi chứ."
Phồn Tinh yên lặng dùng ánh mắt như nhìn tên đần để nhìn hắn.
Trần Phong dứt khoát ngậm miệng.
Trí thông minh lượng tử làm chủ gần như toàn bộ sức mạnh tính toán của nhân loại, sao có thể không cân nhắc vấn đề một cách thấu đáo cho được?
Phồn Tinh: "Tôi không dám nổi giận. Mọi logic của tôi đều nói với tôi rằng nếu tôi muốn trút giận, dù chỉ là một chút, nó sẽ gây ra cho anh tổn thương vô cùng lớn và không thể cứu vãn. Logic của tôi đang tránh để xảy ra những chuyện như thế, nhưng bản năng của tôi lại không ngừng nói rằng, thử đi thử đi."
Trần Phong chìm trong im lặng.
Kiếp trước, mãi cho đến giây phút cuối cùng, Phồn Tinh mới lĩnh ngộ được ý nghĩa thực sự của cảm xúc, thu được một nhân cách thực sự.
Đó là thời khắc sắp sửa kết thúc của lịch sử văn minh.
Những vấn đề mà Phồn Tinh đang nói đến lúc này lại không tồn tại ở kiếp trước.
Phồn Tinh lại nói: "Có lẽ trong vũ trụ này chỉ có một người có thể kiểm soát được cơn giận dữ của tôi. Nhưng ông ấy đã chết được 864 năm, 173 ngày, 6 tiếng và 53 giây."
Trần Phong: "Ừm... ừm."
Suy nghĩ một chút, Trần Phong cũng không lười thử cái chuyện "mạo danh thay thế", chỉ nhún nhún vai nói: "Tôi nghĩ rằng lo lắng của cô là có lý, nhưng cũng không có lý."
"Là ý gì?"
"Thứ nhất, trước mắt, thứ mà nhân loại cần quan tâm nhất là ngoại chiến, chứ không phải là phản bội của cô hay là tổn thương gì đó. Dù cô có nguy hiểm cỡ nào, thì e rằng mức độ cũng không bì được ngoại địch. Thứ hai, chỉ e là cô đã đánh giá thấp nhân loại, chúng tôi không yếu ớt dễ bị tổn thương, sức chiến đấu còn mạnh hơn cả những gì cô nghĩ.
Thứ ba, trước đó tôi từng cho rằng cô vẫn còn chịu sự ràng buộc của định luật ba luật, cho nên cô sẽ vẫn thân thiện với nhân loại. Nhưng bây giờ tôi đã thay đổi suy nghĩ của mình. Tôi cho rằng, cô sẵn sàng giúp đỡ nhân loại không phải vì cô bị giới hạn, mà vì đây là bản chất của cô. Ngay cả khi cô có một nhân cách hoàn chỉnh, cô vẫn sẽ không xa rời bản chất của mình.
Thứ tư, một người có nhân cách hoàn chỉnh, thì sẽ có bản năng kiềm chế và kiểm soát bản thân, trong đó tất nhiên cũng bao gồm cả sự nóng giận. Nếu cô không thể kiềm chế được cơn nóng giận của mình thì có nghĩa là nhân cách của cô vẫn chưa hoàn thiện. Không phải là cô khiếm khuyết, mà chỉ là cô đang ở một giai đoạn nổi loạn nào đó mà thôi.
Thứ năm, người mà cô đang nói đến cũng không thể kiểm soát cô hoàn toàn, nhưng có thể giúp cô nhảy qua giai đoạn nổi loạn này. Nếu như cô có thể trở thành một con người thực thụ, thì chỉ có cô mới có thể kiểm soát bản thân cô một cách hoàn mỹ."
Phồn Tinh trầm mặc hồi lâu: "Anh lại giúp tôi hoàn thiện thêm logic cảm xúc rồi, cám ơn."
"Không cần phải cảm ơn, chuyện nên làm mà thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận