Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 961: Vạch Trần Cảm Xúc Của Mắt Kép

"Nhà hiền triết đại nhân, dựa trên việc phân tích quá trình tiến hóa di truyền, chúng tôi cho rằng, các gen ổn định của người mắt kép đã được hình thành hoàn chỉnh từ 250 triệu năm trước."
Một nữ nghiên cứu viên nói với Trần Phong.
Nhắc tới cũng vi diệu, người đứng đầu hạng mục tối cao này đến từ Viện Sinh học của viện khoa học Ảnh Tử, cũng là một người quen cũ của Trần Phong.
Chính là Giang Hân Di, người mà trước đây đã giúp Trần Phong khai phát thiết bị di truyền vô hạn.
Trần Phong nghe thấy những lời này, lập tức nhướng mày: "Kỷ Permi trên Trái Đất? Trước cả kỷ nguyên đại tuyệt chủng thứ ba của Trái Đất?"
Giang Hân Di gật đầu, "Đúng vậy."
Trần Phong: "Nếu tôi nhớ không lầm, kỷ Permi chính là thời điểm sinh vật loại côn trùng trên Trái Đất bùng nổ. Chẳng lẽ mắt ruồi cũng đến từ Trái Đất?"
Phỏng đoán điên rồ của hắn thực sự rất dễ khiến người ta hiểu lầm.
Vào thời kỳ kỷ Permi, nồng độ oxy trên Trái Đất rất cao, điều này đã thúc đẩy sự sinh trưởng của những cây to cao lớn. Lúc ấy, lãnh chúa trên Trái Đất không phải là khủng long sau này, cũng không phải động vật có vú với đại diện là nhân loại, mà là côn trùng.
Ví dụ, loài chuồn chuồn khổng lồ của Kỷ Permi, với sải cánh dài hơn 70 cm, quả thực vô cùng khủng bố.
Nếu không phải vì đợt đại tuyệt chủng lần thứ ba đã dẫn đến cái chết của hơn 95% sinh vật sống trên Trái Đất, thì có lẽ nền văn minh Trái Đất cũng đã đi một con đường khác.
Trong thời đại mà động vật chân đốt cường đại thống trị Trái Đất, những loài bò sát và động vật có vú sau này có thể không còn chỗ để tiến hóa và rẽ ngoặt.
Trần Phong bây giờ cũng không phải là Trần Phong, mà có khi lại là một tên côn trùng cũng nên.
Giang Hân Di lắc đầu: "Cũng không hẳn. Các quy tắc vật lý trên Trái Đất không đủ để chèo chống phương hướng tiến hóa của mắt kép. Phỏng đoán của chúng tôi cũng không khác gì với những thông tin trước đó. Mắt kép quả thật đến từ cụm thiên hà Xử Nữ. Tất cả các vật chất đã biết trong vũ trụ quan sát được đều được sinh ra vào cùng một thời điểm, vì vậy, theo lý thuyết, chênh lệch thời gian giữa các lần sinh của các hành tinh có thể thai nghén ra các sinh vật sẽ không quá xa, vì vậy, thế hệ đầu tiên của sinh mệnh trên các hành tinh khác nhau thực sự phải xuất hiện ở cùng một thời điểm. Sai số sẽ không vượt quá một tỷ năm.
Có lẽ vì theo đuổi cấu trúc trí tuệ cực hạn nhất, hoặc có lẽ chúng ta quá kém may mắn, vận mệnh của sinh vật trên Trái Đất quá mức khắc nghiệt, nhân loại trên Trái Đất sinh ra quá muộn. Tuy nhiên, sở dĩ mắt kép có thể dẫn trước chúng ta trên con đường tiến hóa sinh học những 200 triệu năm, là vì bọn chúng đã đi đường tắt. Bọn chúng có được trí tuệ từ nhiều hướng khác nhau, đồng thời, bọ chúng cũng may mắn vì không gặp phải một thảm họa tương tự như vụ tuyệt chủng hàng loạt thứ ba trên Trái Đất."
Trần Phong cười cười: "Con đường tắt mà bọn chúng đi, thật khiến người ta hâm mộ."
Giang Hân Di thở dài: "Đúng vậy."
Nhưng Trần Phong lại cười, nói: "Nhưng theo kinh nghiệm của tôi, kẻ nào đi đường tắt cũng đều phải trả giá. Cái giá mà bọn chúng phải trả, hẳn là ai trong chúng ta cũng đã thấy. Bọn chúng quả thực kém xa chúng ta. Nhân bản trường sinh bất tử? Quả thực là chuyện hề, chẳng qua chỉ là một sinh mệnh giả dối, toàn tự lừa mình dối người mà thôi!"
Trần Phong chỉ nói một câu, nhưng đã vạch trần bản chất của cái gọi là cảm xúc của mắt kép.
Đây là phán đoán trực quan của Trần Phong, nhưng rất nhanh, hắn đã nhận được câu trả lời chính xác hơn từ một học giả khác.
Sau khi trò chuyện đôi câu với đối phương, Trần Phong nghe thấy giọng nói của đối phương mới nhớ lại, thực ra hắn đã từng "gặp" người này rồi.
Idrisi Gera Beckham, nhà thơ nói nhiều nhất với Trần Phong trong thế hệ đầu tiên của người rỗng.
Trong tuyến thời gian này, Idrisi đã có được một sinh mệnh chân chính mà anh ta từng ao ước.
Cuối cùng thì anh ta cũng đã có cơ hội để phát huy thiên phú của mình, trở thành nhà tâm lý học và nhà ngôn ngữ học đỉnh cấp.
Idrisi mỉm cười, rút ra một phép so sánh: "Chúng ta sống vì chính mình. Mắt kép lại sống như một thứ công cụ của vũ trụ."
Trần Phong gật đầu, vô cùng tán thành.
Lũ mắt ruồi cũng giống Phồn Tinh, à không, không bằng Phồn Tinh, thua xa.
Mỗi cá thể mắt kép sẽ lợi dụng sức mạnh tính toán ít đến đáng thương của mình, cưỡng ép mô phỏng thành những cảm xúc khác nhau.
Phồn Tinh cũng dựa vào sức mạnh tính toán khổng lồ, sau đó lại được ngấm sâu trong bể chứa cảm xúc của nhân loại, gần như biến thành một sinh mệnh chân chính.
So với những cảm xúc phức tạp vô hạn của nhân loại, thì cái gọi là cảm xúc của mắt kép giống như một tòa lâu đài trên bầu trời, hoặc như một cây bèo không rễ, hễ đụng một cái là nát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận