Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 485: Lần Này sẽ Như Thế Nào?

Mạnh Hiểu Chu đến thẳng trụ sở của Tinh Phong Entertainment, đồng thời, gọi điện một đạo sư dạy bộ gõ do công ty thuê đến.
Anh ta dự định sẽ tập luyện thật chăm chỉ trong phòng thu âm của công ty một hồi.
Vào đêm ngày thứ ba, sau khi tích lũy 16 tiếng luyện tập, Mạnh Hiểu Chu miễn cưỡng vượt qua ngưỡng nghiệp dư trong bài hát này.
Anh ta vẫn còn không cam tâm, nhưng Trần Phong và Chung Lôi đều lên tiếng ngăn cản.
Về cơ bản, ý tứ của hai người đều giống nhau.
Chung Lôi dứt khoát nói thẳng: "Anh đã đạt đến giới hạn cao nhất của trình độ diễn tấu của chính anh rồi, có luyện thêm cũng chẳng có tiến bộ hơn được đâu. Chi bằng cứ trực tiếp thu âm thôi."
Cô nàng vẫn chưa nói hết ẩn ý bên trong, cô nàng chỉ xin nghỉ một tuần ở học viện George Mason, nếu cứ tiếp tục trì hoãn thế này, trễ hạn trở lại trường học thì không tốt mấy.
Trần Phong liền nói: "Quan trọng là tâm ý, không phải ở trình độ."
Kỳ thực, thời gian của Trần Phong còn eo hẹp hơn cả Chung Lôi.
Thời gian lúc này đã chạy đến ngày 25/5 rồi.
Do chênh lệch múi giờ giữa Trung - Mỹ, hơn nữa, Trần Phong còn phải chạy ở cả hai bên, cho nên, tình trạng giấc ngủ của hắn cũng xảy ra biến hóa, thời gian tiến vào giấc mộng xuyên qua sẽ chênh lệch một ngày.
Nhưng dựa vào kinh nghiệm nhiều lần của mình, hắn biết rằng đêm nay mình sẽ “nằm mộng”.
Cá nhân hắn muốn nghe hương vị của phiên bản hoàn thiện trước khi đến tương lai.
Có như vậy, khi hắn nghe lại nó sau một nghìn năm, chắc chắn sẽ có cảm giác sâu sắc hơn.
Mười giờ đêm hôm đó, bản thu âm cuối cùng cũng hoàn thành.
Ban nhạc Cứu Thế tuyên bố tạm thời giải tán ngay tại chỗ.
Trần Phong không vội quay lại giường, mà lái xe đưa Chung Lôi lên máy bay thẳng đến Los Angeles.
Khi hắn đến cửa chung cư Duyệt Lai, thì đã là một giờ sáng.
Hắn vừa dừng xe ở hầm để xe, vừa bước ra khỏi xe, thì sau lưng hắn vang lên một giọng nam trầm ổn.
"Trần Phong."
Hắn đột ngột quay đầu lại, một bóng đen lao thẳng vào mặt hắn, vù vù như một cơn gió.
Kẻ địch tập kích!
Hết thảy mọi thứ chỉ trong chớp mắt, nhưng chuyển động của đối phương trong mắt hắn lại biến thành chuyển động slow motion không thể giải thích được, phảng phất như thể thời gian đã bị nhấn nút chậm lại.
Người đang tung nắm đấm về phía mình là một người đàn ông rất trẻ tuổi, khuôn mặt chữ điền, mày kiếm mắt sáng, vóc dáng cao lớn.
Động tác vung quyền của người này như thể "thiên chuy bách luyện", lão luyện và tàn nhẫn, mang theo tràn ngập khí chất quân nhân.
Nếu là người thường, nhất định sẽ bị một cú này quăng trúng mặt, không chết thì cũng biến thành đầu heo.
Nhưng ở trước mặt Trần Phong, như thế này chẳng nhằm nhò gì.
Hắn lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu, cơ thể trong phút chốc căng cứng, sát khí khủng bố bốc lên ngút trời.
Tim hắn đập mạnh, một lượng huyết dịch sền sệt tuôn ra như một cơn lũ đang vừa thức tỉnh, năng lượng khổng lồ nhanh chóng được truyền đến khắp các bộ phận trên cơ thể.
Cùng lúc đó, các động tác đối kháng cơ bản tưởng như chậm mà cực kỳ nhanh của Trần Phong lập tức hoàn thành.
Tay phải bóp quyền, tay trái chống đỡ.
Khuỵu gối, vung tay, đấm thẳng, đập thẳng về phía mặt đối phương.
Bang!
Nhưng cú đấm của hắn không đấm trúng vào mặt đối phương, mà dừng lại ở vị trí cách 3mm trước mặt đối phương.
Tiếng động lớn này là do lực nắm đấm của hắn đột ngột xuyên qua quá mạnh, sóng âm dao động từ không trung xoáy vào tay áo của hắn.
Không biết từ khi nào, tay trái của hắn đã lặng lẽ thò ra túm lấy cổ đối phương.
Người đàn ông vừa chủ động tung nắm đấm trước mặt Trần Phong đã bị gió mạnh thổi tung da mặt, khuôn mặt trở nên méo mó.
Cơn gió mạnh nhanh chóng tan biến, động tác của hắn như thể bị đóng băng tại chỗ.
Anh ta nuốt một ngụm nước miếng, mặt bị gió thổi lạnh.
Giọt mồ hôi to bằng hạt đậu chậm rãi chảy trên trán.
Trong nháy mắt vừa rồi, anh ta gần như nghĩ rằng mình sẽ chết.
Trần Phong thu tay lại, nhìn xuống ống tay áo bị rách của mình, sau đó ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt với vẻ mặt nghi hoặc.
"Xin...xin chào. Chỉ đùa một chút thôi mà, không ngờ anh lại phản ứng dữ dội như vậy."
Người đàn ông giơ bàn tay run rẩy lên.
Trần Phong nhẹ nhàng bắt tay: "Trò đùa này rất đáng sợ. Anh là ai? Tôi trông anh có vẻ quen quen."
Hắn thực sự cảm thấy người trước mặt rất quen mắt, hình như đã gặp qua rồi, hơn nữa, không chỉ một lần.
Đối phương cũng nên cảm thấy may mắn là Trần Phong phản ứng đủ nhanh, bằng không vừa rồi anh ta đã thật sự rơi vào nguy hiểm.
"Lộ Võ, Lộ Vy là em gái của tôi. Rất hân hạnh được quen biết anh."
Đối phương tự giới thiệu.
Trần Phong đầu tiên là sửng sốt: "Khó trách trông anh lại quen như vậy, anh khá giống Lộ Vy. Xin chào, xin chào, anh tìm tôi có chuyện gì không?"
Trần Phong không nói lời thật lòng.
Ngoại hình của hai anh em vẫn khác nhau rất lớn, Lộ Vy ôn nhu dịu dàng, Lộ Võ lại cực kỳ nam tính, khí chất khác biệt rất lớn.
Trần Phong kịp thời phản ứng và thu tay lại, bởi vì Lộ Võ còn giống với một người nào đó trong trí nhớ của hắn.
Đột nhiên, đồng tử của Trần Phong co rút mạnh.
Hắn nhớ ra rồi.
Chính là cái người mà nghìn năm sau, trở thành lãnh đạo trực tiếp của Đường Thiên Tâm, trong tuyến thời gian gần nhất, chính là cánh tay phải đắc lực của mẹ đứa nhỏ, sĩ quan chỉ huy Kim Tinh - Lộ Tiên Phong!
Lại thêm một dòng họ khác vượt qua 1000 năm.
Hắn không thể giấu được sự ngạc nhiên trong lòng.
Trong nhiều tuyến thời gian trước đó, Lộ Tiên Phong luôn là một trong những lãnh đạo cấp cao trong giới quân sự và chính trị.
Tuy nhiên, Trần Phong vốn cho rằng, người này chỉ có tài năng xuất chúng, nên mới khiến anh ta trở thành một kẻ đáng sợ và luôn tồn tại từ tuyến này sang tuyến khác, cho nên, hắn chưa bao giờ phỏng đoán về dòng dõi huyết thống của Lộ Tiên Phong.
Hiện tại, hắn đã biết.
Gia tộc phía sau Lộ Vy quả thực rất tài giỏi, ròng rã cả 1000 năm nhưng chưa bao giờ sa sút, quả thực lợi hại kinh người.
Tâm trạng của Trần Phong khá phức tạp, tình huống này có phần khác với sự tuyệt đối công bằng mà hắn muốn, cũng không biết chuyện này là tốt hay xấu.
Nhưng hắn nhanh chóng từ bỏ, không nghĩ về nó nữa.
Chỉ nhìn vào phẩm cách của Lộ Vy, có thể thấy được tam quan tu dưỡng của con cháu họ Lộ đều theo một hệ thống thành thục hoàn chỉnh, nếu hậu duệ của gia tộc này có thể ưu tú như vậy, thì sao có thể không 'trường thịnh không suy' cho được?
Một gia tộc ưu tú như thế nếu không thể tiếp tục truyền thừa, thì theo một nghĩa nào đó, điều này rất không công bằng.
Sau khi nghe thấy câu hỏi của Trần Phong, Lộ Võ hơi do dự vài giây, rồi mới nói: "Cũng không có chuyện gì đặc biệt, nhưng đột nhiên tôi lại có chút tò mò và muốn quen biết anh."
Trần Phong gật đầu: "Vậy bây giờ chúng ta đã xem như là quen biết nhau?"
Lộ Vy sửng sốt: "Không có chuyện gì nữa, tạm biệt, sau này có cơ hội thì cùng nhau ăn bữa cơm."
Dứt lời liền quay đầu bỏ chạy, ngay sau đó liền biến mất chẳng thấy tăm hơi.
Trần Phong đứng tại chỗ lấy điện thoại ra, suy nghĩ mấy giây, cuối cùng vẫn không gọi cho Lộ Vy.
Hắn thầm nghĩ, người đàn ông này là thần thần quỷ quỷ, nhưng hẳn là đại diện cho ai đó đang muốn dò xét mình, kết quả lại bị sốc bởi sức mạnh từ cú đấm của hắn đến mức anh ta gần như không nói nên lời.
Lên lầu, tắm rửa.
Lên giường, đi ngủ.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, hắn nghĩ thầm.
Lần này, rốt cuộc sẽ như thế nào?
Là vương giả trở về, hay là tốn công vô ích?
Bạn cần đăng nhập để bình luận