Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1085: Thí Nghiệm Kiểu Mới

Bầu không khí trên boong đột nhiên đặc quánh.
Một lúc lâu sau, Lương Thiên Ý mới nói: "Xin lỗi, James là người thân pháp lý duy nhất của Bonnie, cho nên, nhất định phải tôn trọng ý kiến của cậu ấy. Là người giám sát, tôi phải duy trì tính chính xác của hồ sơ của người đã khuất."
Glenney giang hai tay: "Không thành vấn đề, chẳng sao cả."
Anh ta thoạt nhìn rất bình tĩnh, như thể anh ta không hề quan tâm chút nào.
Nhưng không ai biết rằng tín niệm nhân sinh của anh đã bị lung lay trong khoảng khắc ngắn ngủi này.
Nếu anh ta vẫn là anh ta như trước đây, anh ta sẽ không bao giờ quan tâm đến việc có thực sự thành quan hệ vợ chồng hay không.
Vất vả lắm anh ta mới xúc động một lần, không ngờ lòng tốt của mình lại bị chính con trai mình từ chối.
Lúc này, Glenney mới cảm nhận được sâu sắc tình yêu mà Bonnie thầm lặng dành cho anh, và cả sự căm hận mà James vừa bộc lộ rất rõ ràng.
Anh ta cũng cảm nhận được sự khó xử của Lương Thiên Ý.
Trong một quãng thời gian rất dài, sự thăng trầm trong cảm xúc của những người này đã từng rất khó có thể khiến tâm trạng của anh ta dao động.
Sau khi xem hết hồ sơ, James thúc giục: "Được rồi, ổn cả rồi. Đã đến lúc phải nói lời tạm biệt với mẹ tôi rồi."
Có một nút bấm vật lý màu xanh lam bên cạnh tay Lương Thiên Ý.
Sau khi ấn xuống cái nút này xuống, chiếc quan tài pha lê sẽ được đẩy ra khỏi boong tàu, bay ra khỏi bong bóng khúc dẫn của Tâm Hỏa và tiến vào không gian ba chiều ban đầu.
Sau đó, lò phản ứng quark trong quan tài sẽ bốc cháy, phân giải cơ thể của Bonnie thành các hạt cơ bản.
Khi nhân loại bước ra khỏi Trái Đất, họ đã hình thành một phương thức tang lễ không gian cực kỳ nghiêm khắc.
Tuyệt đối không được tùy tiện ném thi thể của nhân loại vào không gian vũ trụ, vì điều này sẽ phơi bày quá nhiều bí mật thuộc về nhân loại.
Thậm chí, nếu xảy ra trường hợp bất ngờ, khiến thi thể thất lạc ở bên ngoài vũ trụ, thì những người đưa tang chuyên nghiệp phải đến hiện trường để thu dọn thật sạch sẽ.
"Khoan đã, Bonnie còn để lại một đoạn video nữa. Chúng ta phải hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của người đã khuất."
James sốt ruột nói: "Không cần. Cha tôi chính là cái người cứng đầu ngu xuẩn, xem làm gì, như thế mẹ tôi trên trời có linh thiêng cũng chỉ nhận thêm một lần thất vọng mà thôi. Đúng không? Người cha của tôi, có phải ông cũng cảm thấy không cần phải lãng phí thời gian không hả?"
"Không, tôi muốn xem."
Glenney kiên định lắc đầu.
Lần này James không còn quyền từ chối nữa.
Lương Thiên Ý nhấp vào nút phát.
Ánh đèn trước mặt ba người lập lòe, chớp mắt liền hiện ra cảnh tượng Bonnie với sắc mặt tái nhợt đang ngồi trên ghế.
Đây là một phép chiếu ba chiều.
Hình ảnh bây giờ cho thấy: một Bonnie đang nằm trong quan tài, và một Bonnie khác giống y như thật đang ngồi trước mặt mọi người.
Nếu những người ở đầu thế kỷ 21 trông thấy cảnh tượng như vậy, họ sẽ sợ hãi muốn ngất xỉu tại chỗ.
Nhưng bây giờ mọi người đã quen với nó, thành một thói quen vô cùng tự nhiên.
Giọng Bonnie chậm rãi, vô cùng yếu ớt.
Nhưng từng câu chữ của cô ấy vẫn vô cùng rõ ràng.
Cô ấy luôn là một người chu toàn như vậy.
Cho dù là di ngôn, thì cô cũng không thể để giọng của mình ngắc ngứ.
"Khi mọi người xem được đoạn video này, có lẽ tang lễ của tôi đã gần kết thúc. 10 tiếng trước, tôi đã uống thuốc Hoán Tỉnh (thức tỉnh) quá liều. Tôi vừa hoàn thành kế hoạch khai quật hành tinh để tìm ra nơi định cư của chủng tộc cơ giới sau khi chúng ta đến nơi. Bây giờ, tôi chỉ còn 10 phút cuối cùng của cuộc đời.
Có vài lời, nếu như trước khi chết không thể nói ra được, nếu tôi mang chúng vào tinh không, thì e rằng tôi sẽ hối hận. Glenney, anh có ở đây không?"
Bonnie giả lập trong hư không nhìn thẳng về phía trước với ánh mắt hơi trống rỗng, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác như thể cô ấy đang nhìn vào đám người bên cạnh quầy bar.
Mặc dù biết rằng Bonnie không thể nào nghe thấy câu trả lời của mình, nhưng Glenney vẫn không nhịn được mà khẽ gật đầu: "Tôi đây."
Người trong màn hình đột nhiên cười khổ: "Thật ra, tôi cũng không biết anh có ở đây hay không nữa. Nhưng không quan trọng, tôi sẽ cho là anh đang ở đây."
Glenny nhìn thấy nụ cười thê lương của cô, vẫn không nhịn được mà khẽ gật đầu, cũng không biết là có ý gì.
"Glenney, tôi muốn nói lời xin lỗi đối với anh. Tôi luôn cho rằng, mình rất hiểu anh, nhưng rốt cuộc thì bây giờ tôi cũng đã biết rằng, tôi sai rồi. Tôi không nên dùng tiêu chuẩn của người khác để ép anh phải trở thành người thế này thế nọ.
Glenney, anh chính là anh. Anh chính là người đặc biệt nhất đối với tôi trong cái vũ trụ rộng lớn này. Anh biết không? Tôi đã lừa anh, Glenney, tôi yêu anh. Đúng vậy, là yêu bạn.
Tôi thừa nhận rằng, lúc trước, thứ đầu tiên thu hút tôi chính là tài năng của anh, khi anh chỉ dùng 3 năm để từ một người trắng tay thăng cấp trở thành hoa tiêu hạng S. Anh không cho rằng đây là tình yêu, nhưng tôi thì nghĩ đó là tình yêu. Tình yêu có thể có lý do, tôi điên cuồng vì tài năng của anh, từng cử chỉ nét mặt của anh đều nắm trọn trái tim tôi.
Nhưng tôi sai rồi. Tôi đã sai khi chỉ đầu tư vào thế giới của riêng mình, vì thế nên tôi mới luôn đòi hỏi anh này nọ, luôn muốn thay đổi anh. Nhưng tôi không hiểu được rằng, mình chỉ là một người bình thường với một tài năng bình thường, tôi không nên sử dụng sức tưởng tượng của chính mình để phán xét, ước đoán tư duy của một thiên tài.
Bây giờ. tôi không thể không nói lời tạm biệt với vũ trụ này. Cuối cùng thì tôi cũng đã học được cách đối diện với chính mình. Glenney, anh có tha thứ cho tôi không? Anh sẽ trở thành mẫu người mà anh muốn trở thành nhất chứ? Khi chúng ta đến hành tinh K, khi chúng ta đối mặt với khó khăn , Glenney, anh sẽ là người dũng cảm đứng lên, nói với mọi người rằng chồng của Bonnie là một anh hùng có thể lật ngược tình thế trong lúc tuyệt vọng, phải không?
Phải không?"
Nói đến đây, giọng nói đột ngột dừng lại.
Hình ảnh của Bonnie đột nhiên biến mất, chỉ còn lại một bầu trời đầy sao mô phỏng nhấp nháy ánh huỳnh quang.
Glenney chết lặng.
Đột nhiên, anh ta ngã xuống đất.
Anh ta vươn hai tay ôm chầm lấy đầu mình, khóc khản cả cổ.
Nước mắt vỡ đê, đau thấu tim gan.
Cuối cùng anh ta cũng nhận ra rằng, anh ta đã bỏ lỡ cả đời của Bonnie.
Nỗi buồn lớn nhất trên thế giới có thể chính là: làm bạn đời bên nhau mấy chục năm, sớm chiều ở chung, nhưng lại không nhận ra được tình cảm của đối phương.
Cuối cùng thì Glenney cũng đã học được thế nào là đau khổ, thế nào là hối hận đan xen.
Cảm xúc mạnh mẽ không thể nào kìm nén cuối cùng đã phá vỡ xiềng xích của tư duy máy móc, nuốt chửng tâm hồn mới của anh ta như một làn thủy triều dâng trào.
Hành tinh UV ở Cetus xa xôi.
Trần Phong im lặng hồi lâu.
Glenney đã đột phá được mặt hạn chế của tư duy máy móc hóa, hoàn thành việc lột xác.
Thí nghiệm kiểu mới đã thành công, dùng nửa đời Glenney và một đời Bonnie.
Bạn cần đăng nhập để bình luận