Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 746: Sai Lầm Quét Sạch Mọi Nỗ Lực Trước Đó

Trong lòng Trần Phong thoáng hiện lên vài câu hỏi.
Tại sao lần này mộ của mình và đài tưởng niệm của mình không nằm ở Hán Châu mà lại ở Đại Tuyết Sơn?
Hơn nữa, không hề hỏa táng, mà lại chọn "ngủ say" trong quan tài pha lê.
Ngẫm nghĩ một hồi nhưng cũng chỉ có thể hiểu một cách đại khái, phiến diện, có lẽ lần này hắn đã tính đến chuyện không rời khỏi Địa Cầu, để thuận tiện cho việc chứng minh thân phận ở 1000 năm sau, nên hắn đã cố tình đánh dấu vị trí của căn cứ Đại Sơn khi chọn chôn hài cốt của mình.
Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, sau khi xuyên qua chắc chắn sẽ nhìn thấy được thi thể của chính mình, sau đó sẽ dễ dàng chứng minh một vài thứ tiếp theo.
Bây giờ xem ra, ngoại trừ việc không cần phải chứng minh thân phận, thì có vẻ như mọi thứ đều nằm trong kế hoạch.
Giờ ngay cả một bóng người cũng chẳng có, tôi còn cần phải chứng minh tôi là tôi à?
Haizzz.
Sau khi tìm kiếm một hồi lâu ở những nơi gần đài tưởng niệm, hắn vẫn không thể tìm thấy bất kỳ vật dẫn tin tức nào ngoài tấm bia đá, Trần Phong thở dài, hết cách.
Hắn quay lại thảo nguyên, ngồi xếp bằng trên tảng đá lớn.
Hắn không để ý đến con hổ và ngựa ở đằng xa nữa, cũng chẳng thèm quan tâm đến những con vật khác.
Hắn hoàn toàn chấp nhận thực tế.
Tất nhiên, vì đài tưởng niệm của chính mình cũng đã bị đập phá, chiếc quan tài pha lê cũng đã vỡ vụn, dấu vết cuối cùng của nhân loại cũng có thể đã bị xóa sổ sau khi rút lui cũng là chuyện bình thường.
Ý nghĩ duy nhất trong lòng hoàn toàn bị dập tắt, thậm chí hắn không nhịn được mà chửi một tiếng.
"CMN!"
Trên bầu trời bỗng nhiên có sấm sét vang dội, mây đen dày đặc.
Chỉ vài phút sau, bầu trời quang đãng lúc trước đã trở nên đen kịt, giơ tay cũng không thể thấy được năm ngón.
Cơn mưa tí tách rơi xuống, đập vào mặt Trần Phong.
Hắn dùng hai tay ôm lấy bắp chân, vùi đầu vào giữa hai đầu gối, cúi đầu xuống.
Cảm giác cô độc khôn tả dường như dần dần bao trùm lấy hắn, tựa như cơn mưa.
Lần này, trên toàn bộ Trái Đất này, thực sự chỉ có một mình mình.
Hắn biết lần này chắc chắn mình đã làm sai gì đó.
Thời gian mới là vũ khí có uy lực kinh người nhất trong vũ trụ này.
Chỉ một lần sai lầm, đã quét sạch hoàn toàn mọi nỗ lực của hắn trong 8 tuyến thời gian trước đó.
Cảm giác này thực sự rất đau.
. . .
Có lẽ là thảm thực vật quá rậm rạp, độ ẩm không khí quá cao, hơi nước trong bầu không khí quá đậm đặc, hoặc là thế giới lạnh lùng muốn tặng cho Trần Phong một món quà gặp mặt thật nồng hậu, mưa lớn không ngừng trút xuống.
Với thể chất hiện tại của mình, hắn không phải lo lắng về việc bị cảm lạnh sau khi dầm mưa, hắn đút hai tay vào túi, chậm rãi thả bước trong mưa, đi đến trấn nhỏ rách nát mà hắn đã phát hiện trước đó.
Tuy rằng bây giờ đối với hắn thì nơi nào cũng như nhau cả, dù sao thì Trái Đất này cũng chỉ có mỗi một mình hắn.
Nhưng trong tiềm thức, hắn vẫn muốn đi vào trấn.
Hắn không hề có yêu cầu xa vời rằng có thể gặp được một người sống nào khác.
Cho dù chỉ tìm thấy một bức ảnh của một người xa lạ nào đó trong một căn phòng bỏ hoang nào đó thôi, thì cũng xem như có chút hơi người.
Hắn vừa đi vừa suy nghĩ đủ thứ chuyện, thế mà cơn mưa lạnh lẽo đã dần dập tắt ngọn lửa lo lắng trong lòng hắn, giúp hắn tỉnh táo hơn để phân tích tình hình hiện tại.
Đầu tiên Trần Phong lập ra một kế hoạch tương đối đơn giản.
Mặc dù không ôm hy vọng rằng vẫn còn những nhân loại khác trên Trái Đất, nhưng chắc chắn không thể ở mãi một nơi như thế này được.
Chắc chắn phải tiếp tục di chuyển, thử tìm kiếm vận may ở nhiều nơi hơn nữa.
Nếu có thể gặp được những người khác, tất nhiên là quá tốt rồi.
Nhưng cho dù không thể gặp được ai, thì chỉ cần nhặt nhạnh được bất cứ thứ gì có thể sử dụng được thì cũng tốt, dân gian thường gọi là người nhặt rác.
Bây giờ toàn bộ Trái Đất đều thuộc về hắn, không ai có thể cướp được, có thể nhặt được cái gì thì cứ dùng cái đó.
Trước hết phải giải quyết vấn đề về sinh hoạt và di chuyển trước đã, đi lại bằng hai chân chắc chắn sẽ không hiệu quả, hiệu suất quá thấp.
Nếu muốn tìm kiếm thông tin thông qua việc khai quật di tích, thì cũng cần đến sự hỗ trợ của các công cụ.
Khi giai đoạn đầu của công việc gần được hoàn thành, cũng có được các công cụ hữu ích, bước tiếp theo là quan sát và điều tra địa điểm và khám phá càng nhiều thông tin càng tốt.
Dù không phải là một nhà khảo cổ học chuyên nghiệp, Trần Phong vẫn lập một kế hoạch khai thác thông tin dựa trên tư duy logic.
Đầu tiên, thông qua việc phân tích hiện trạng, phỏng đoán và tính toán trình độ công nghệ cao nhất của nền văn minh nhân loại trong tuyến thời gian thất bại này, theo một cách đơn giản nhất, thô bạo nhất.
Thứ hai, xác định thời điểm xảy ra sự hủy diệt, ít nhất phải tìm hiểu rõ được nó xảy ra trước hay sau năm 2500, điều này vô cùng quan trọng.
Thứ ba,
Bằng cách quan sát cẩn thận các dấu vết sau chiến tranh và hình thức tổn hại của chiến hạm và các công trình kiến trúc, thử cố gắng phân tích thủ đoạn tấn công gây nên sự hủy diệt là gì.
Sự nổ tung của năng lượng ư? Là loại năng lượng nào?
Oanh kích bằng đạn thật ư? Là loại đạn thật nào? Phân hạch hạt nhân? Phản ứng tổng hợp hạt nhân? Bong bóng chân không? Bom quark? Bom phản vật chất?
Hay là cắt chém và xé rách? Là kiểu cắt chém nào? Cắt chém theo kiểu quark? Cắt chém theo trường lực? Hay xé rách không gian?
Nếu giải quyết được vấn đề này, thì về cơ bản là đã có thể xác định được sự hủy diệt này là do một một cuộc nội chiến hay do một xâm lăng ngoại bang.
Thứ tư, bằng cách phân tích bố cục công năng của các tàn tích đô thị và thành trấn, cố gắng tìm ra vị trí của thành phố học thuật trong tuyến thời gian này, nơi mà nó tồn tại trước khi nền văn minh Trái Đất sụp đổ.
Thứ năm, khi bốn điều kiện phía trên đều khó đáp ứng, thì dứt khoát đi lòng vòng không mục đích xem sao, tận lực ghi nhớ càng nhiều thông tin càng tốt, đồng thời, sắp xếp một tháng trước ngày 30 tháng 10 năm 3020 để suy nghĩ một cách cẩn trọng, cẩn thận tổng hợp và phân tích, xem xem cuối cùng có thể rút ra được kết luận gì hay không.
Đây là cách ngu ngốc nhất, và cũng là cách bất đắc dĩ nhất, nhưng Trần Phong cảm thấy, đây có lẽ là chuyện duy nhất mà hắn có thể làm.
Trước đó, khi tuần tra sơ qua một vòng, hắn đã nhận ra được một chuyện.
Các thành phố và chiến hạm của nhân loại bị phá hủy không chỉ đơn giản là sụp đổ, mà ngờ rằng họ đã gặp phải thủ đoạn hủy diệt cực kỳ tinh vi của nền văn minh nào đó.
Hệ thống năng lượng của tất cả các chiến hạm đều đã bị phá hủy hoàn toàn, các pin dự trữ năng lượng sinh học và cabin động lực phản vật chất cũng trở thành mục tiêu bị tấn công.
Thủ đoạn hủy diệt không giống như kiểu oanh kích và tiêu diệt trực tiếp từ bên ngoài, mà giống như là do các đơn vị tác chiến cỡ nhỏ tiến vào bên trong và loại bỏ từng cái một.
Ngoài lõi năng lượng, thì cũng có nhiều lõi trí não cỡ nhỏ chứa các lõi điện toán và phương tiện lưu trữ thông tin cũng bị phá hủy. Thủ đoạn hủy diệt không phải là thủ đoạn vật lý thông thường, mà ngờ rằng đây là một kỹ thuật tác động lượng tử tần số cao, gây ra hiệu quả oanh kích tương tự như việc lợi dụng rối nhiễu điện từ UHF trong chiến tranh thông tin của chiến trường thế kỷ 21, cũng rất giống với thủ đoạn rối nhiễu điện từ của chiến hạm hình cầu mà Trần Phong đã từng quen biết rất nhiều lần.
Ngoài ra, một số văn bản và hình ảnh được ghi chép rõ ràng cũng bị xóa sổ.
Bao gồm bia mộ của chính hắn, tượng đài tưởng niệm, biển tên với tính năng thiết bị cùng với các thông số ghi trên thiết bị của chiến hạm, cabin ký túc xá của thuyền viên trên chiến hạm đều bị đốt cháy chỉ còn một cái dàn khung chỏng chơ...
Hầu hết tất cả các thông tin có thể coi là một phần quan trọng của lịch sử nhân loại đều bị phá hủy gần như hoàn toàn.
Đây là những thông tin tình báo mà trước mắt hắn có thể thu thập được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận