Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 874: Trăm Miệng Một Lời

Qua bài diễn thuyết, Trần Phong đã nêu ra ba điểm cốt lõi vô cùng rõ ràng.
Thứ nhất, sức chiến đấu cá nhân của hắn.
Thứ hai, năng lực nghiên cứu cấp hack của Frides.
Thứ ba, lõi của Mizu.
Cuối cùng, hắn dùng những con chữ mang tính kết luận để chân thành nói với mọi người, rằng sau khi hắn nơi, hắn sẽ thay đổi cục diện trận chiến như thế nào, tìm kiếm cơ hội lật ngược tình thế ra sao.
Hắn có một kế hoạch mang tính khả thi, chứ không phải như một con ruồi không đầu phó mặc mọi thứ cho vận may.
Trước đó, có thể Trần Phong chỉ là một vật tổ tâm linh, nhưng khi hắn dồn 3 điều cốt lõi phía trên vào Thần Phong 2, thì việc giao phó cho hắn và chờ đợi hắn đã trở nên có ý nghĩa cực kỳ thiết thực.
Lúc này, mấy lời xã giao rỗng tuếch không thể nào bằng những vật thật.
Ánh rạng đông hy vọng đích thực không bao giờ nằm trong những lời nói suông.
Người chỉ biết nói suông thì không bao giờ tạo nên công lao hiển hách.
Hắn vừa dứt lời, quả nhiên đám đông phía dưới đã nhiệt liệt hoan hô, tiếng reo hò vang như sấm dội.
Nhiệt huyết sôi sục lan tràn nhanh chóng, chẳng khác gì một đám cháy rừng.
Những vị lãnh đạo tối cao ở hàng đầu tiên thì vẫn có thể kiềm chế đượ cđôi chút, nhưng cũng vỗ tay không ngớt.
Mọi người đều cảm nhận được sự tự tin vô đối của Trần Phong.
Hắn đã có chuẩn bị!
Hắn hiểu rõ mắt kép hơn bất cứ ai.
Hắn cũng đã quan sát chiến tranh suốt 100 năm.
Chắc chắn hắn sẽ không bao giờ bắn một mũi tên không có đích nhắm!
Tiếp theo, lãnh đạo cao nhất đại diện bởi Lộ Tiên Phong, Weilun, u Thanh Lam, Schroeder và những cự phách mới lên trong lĩnh vực phân bổ nguồn lực như Fate Karen, lần lượt diễn văn, cuối cùng mới là 10.000 người đồng loạt tuyên thệ.
Trần Phong nói ra những thứ khả thi, còn việc nghiên cứu biến nó thành sự thực lại là việc của người khác.
Lời thề thốt này nhìn có vẻ nằm không ăn trắng, nhưng lại liên quan đến sự dẫn dắt tinh thần và giữ vững tâm lý, vì thế vẫn cần đến hắn mở lời.
Phanh!
Trong quảng trường rộng lớn, hơn 10000 người đồng loạt đứng thẳng, hai tay cuộn chặt nắm đấm, đặt lên trước ngực ngay vị trí trái tim.
"Tôi, Lộ Tiên Phong..."
"Tôi, Đường Thiên Tâm..."
"Tôi..."
Trước tiên, lần lượt từng người xướng tên của mình, cả thảy hơn 10000 cái tên.
Sau đó, mọi người đồng thanh, trăm miệng một lời.
"Tôi xin lập lời thề, rằng tôi sẽ không để sự cố gắng suốt 1000 năm của nhà hiền triết phải uổng phí, nhất định sẽ không để máu tươi của 35 nghìn tỷ chiến hữu phải chảy vô ích. Tôi xin lấy tính mạng của mình ra để đảm bảo, tôi sẽ bảo vệ lãnh thổ cuối cùng của nhân loại, gìn giữ ánh rạng đông cuối cùng! Chúng tôi xin thay mặt cho 80 tỷ đồng bào của mặt trời Ảnh Tử và 35 nghìn tỷ đồng bào của đế chế Thần Phong, xin nghiêm cẩn hứa hẹn rằng, chúng tôi nhất định sẽ thủ vững cho đến khi nhà hiền triết đến! Chúng tôi sẽ luôn mong mỏi và ngóng trông nhà hiền triết!"
Cuộc gặp mặt đi đến giây phút này, có thể xem là đã kết thúc.
Nếu tiếp tục nói nhiều, nó sẽ phá hủy cảm giác bí ẩn của Trần Phong trong lòng mọi người.
Phồn Tinh tuyên bố cuộc họp kết thúc, hơn vạn người trong quảng trường nhanh chóng "tàn hình", cuối cùng chỉ còn lại khoảng một nghìn người.
Khoảng một nửa trong số gần 1.000 người này là người tiếp dẫn, nửa còn lại thì không.
Trần Phong quay đầu lại, bối rối liếc nhìn Phồn Tinh.
Trước đó chúng ta đâu có thảo luận về 'tiết mục' này đâu, mở đại hội xong còn phải kỷ luật này nọ nữa à?
Mấy lời kịch vừa rồi đã đốt trụi hết thiên phú của một nhà chính khách như tôi rồi đó, biết không hả?
Thế nhưng thậm chí cô còn chẳng thèm thảo luận trước với tôi, tôi không biết phải làm gì cả.
"Phồn Tinh, làm gì giờ?"
Hắn hỏi trong lòng.
"Không có mục đích nào đặc biệt đâu, anh cứ làm quen với mọi người như đã từng thôi. Hầu như tất cả những người tiếp dẫn hiện có đều ở đây, những người không phải là người tiếp dẫn thì cũng là những nhân vật nổi bật trong mọi tầng lớp ngành nghề xã hội, anh cố gắng nhớ tên với mặt mũi của bọn họ một chút đi. Ngộ nhỡ tinh hệ Ảnh Tử không may không thể chống đỡ được đến lúc anh đến, thì đến cuối cùng anh cũng chẳng thể gặp được những người này, bây giờ làm quen trước đi, coi như chuẩn bị cho lần sau vậy."
Trần Phong trợn mắt.
Có cần thực tế như vậy không!
Thật không ngờ, bản thân mình thế mà lại chẳng khác nào một ổ USB flash hình người có thể chứa các luồng dữ liệu thời gian?
"Cái này chẳng phải quá thực dụng à! Cái gì quá cũng chẳng tốt đâu!"
Trần Phong than thở trong lòng.
Phồn Tinh: "Cứ thử đi, dù sao thử một chút cũng không mất miếng thịt nào cả."
Trần Phong khẽ ho một tiếng: "Được rồi."
Phồn Tinh: "Anh cứ tìm một lý do thích hợp, sau đó để những người này đến gặp anh để họ giới thiệu bản thân một cách chi tiết hơn. Tốt nhất là anh nên nói vài ba câu với mọi người, điều này sẽ giúp ký ức khắc sâu hơn."
"Ừm."
Ho nhẹ một tiếng, Trần Phong nói với gần 1000 người trước mặt: “Mặc dù tôi hoàn toàn tin tưởng vào năng lực của mọi người ở đây, nhưng tôi cần hiểu rõ hơn một chút về những người đang ở đây, vì vậy mọi người cứ theo thứ tự đang xếp hàng từ sau ra trước để đến đây giới thiệu với tôi đi."
Phồn Tinh trong lòng ngắt lời Trần Phong: "Anh còn chưa nói lý do đâu!"
Trần Phong khẽ cười, trong lòng phản bác: "Cô nghĩ nhiều quá rồi. Một khi nhà hiền triết làm gì đó, thì chẳng cần có lý do. Nếu mọi hành động của tôi đều bị mọi người hiểu được, thì còn tính là nhà hiền triết chắc?"
Phồn Tinh: "Cũng đúng nhỉ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận