Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 480: Thuật Lại Câu Chuyện Xưa

Giọng điệu của hắn đột nhiên trở nên thâm trầm: "Có thể có ai đó trong mọi người, sẽ cực kỳ hâm mộ tôi, vì tôi có thể trải nghiệm thế giới của 1000 năm sau, nhưng tôi chỉ có thể nói rõ với mọi người một cách rõ ràng, rằng đây không phải là một loại hạnh phúc. Bởi vì, thứ mà nhân loại sẽ nghênh đón sau 1000 năm nữa, chính là sự hủy diệt."
Lông mày của mọi người nhảy dựng, nhưng không ai lên tiếng cả.
Trần Phong hỏi: "Mọi người có biết về 2 vệ tinh nhân tạo Voyager được phóng vào năm 1977 không?"
"Biết."
"Một trong hai, hoặc là cả hai, đã bán thông tin của nền văn minh nhân loại. Tiềm lực mà nhân loại đang nắm giữ lớn đến mức chí ít là nền văn minh thống trị hệ Ngân Hà phải khiếp sợ, nhưng thực lực hiện tại của chúng ta quá yếu để chống đỡ được một đòn từ kẻ địch. Điều này đã dẫn đến thảm họa cho toàn bộ nhân loại."
...
Trần Phong bắt đầu một câu chuyện dài, giống như cái cách mà hắn đã kể cho Chung Lôi.
Tâm trạng của mọi người phập phồng dao động theo từng giai đoạn của câu chuyện mà hắn kể.
Mọi thứ thực sự vượt ngoài trí tưởng tượng của tất cả mọi người, khiến người ta cực kỳ khiếp đảm.
Theo diễn biến của câu chuyện, mọi người mới thực sự hiểu được tại sao Trần Phong luôn không ngừng phấn đấu như thế.
Bọn họ biết đến những lần liên tiếp ngã xuống khi Trần Phong phải đối mặt với những kẻ xâm lăng ngoài hành tinh, nghe được những cái tên chiến hữu của Trần Phong phải hy sinh hết lần này đến lần khác.
Hết lần này tới lần khác, hắn ngã xuống, rồi lại đứng lên, lần nữa phát động quyết tử xung phong.
Những người thiên về cảm tính như Lộ Vy và u Tuấn Lãng, nước mắt rơi như mưa.
Những người thiên về lý trí như Lại n và Mạnh Hiểu Chu cũng cảm thấy hơi cay sống mũi.
Cuối cùng mọi người cũng có thể xuyên thấu qua lớp ngoài có vẻ an yên của Trần Phong, xem hiểu được trái tim rực lửa, ý chí kiên cường, tinh thần trách nhiệm không ai sánh kịp và cả sứ mệnh vĩ đại ẩn sâu trong lòng hắn là như thế nào.
Bọn họ cũng giống như Chung Lôi, cho dù có vắt hết trí tưởng tượng cũng không thể tưởng tượng được Trần Phong làm sao vẫn duy trì được tinh thần chiến đấu dưới sự đả kích như vậy.
Sáu tiếng sau, câu chuyện xưa của Trần Phong tạm thời kết thúc.
Hắn quan sát phản hồi của mọi người.
Mọi người ai nấy đều siết chặt nắm đấm, có người còn nghiến răng nghiến lợi, có người thì sắc mặt đỏ bừng kích động.
Trần Phong nhấp một ngụm nước, nhẹ giọng nói: "Tôi không hề ưu tú như mọi người tưởng. Tôi chính là kẻ trộm khó hiểu nhất trong lịch sử, nhưng tôi sẽ không thay đổi chính mình, tôi chỉ biết rằng, tôi phải sai đến cùng. Bởi vì tôi phải từ vận mệnh không thể tránh khỏi diệt vong kia, đánh cắp một chút hy vọng sống.
Tôi đã nếm trải nỗi thống khổ khi phải trơ mắt chứng kiến nền văn minh nhân loại sụp đổ trước mắt, cả thảy bảy lần. Tôi đã nhiều lần cố gắng truy đuổi Voyager, nhưng đều thất bại. Là một người ở thế kỷ 21, thật sự rất khó để trải nghiệm cảm giác này . Dù sao thì là gì có người bình thường nào có thể quan tâm cảnh 'nước lũ ngập trời' sau khi chết đâu. Nhưng tôi chọn nói hết thảy mọi chuyện với mọi người, bởi vì tôi biết rằng, mọi người ở đây đều không phải là người bình thường, mọi người sẽ không làm tôi thất vọng. Tôi không thể đứng ngoài mà không đếm xỉa đến nó, tôi phải chiến đấu, cho cả nền văn minh hàng triệu năm, từ thuở người vượn đứng thẳng cho đến văn minh ngày nay.
Bây giờ, tôi cần sự trợ giúp của mọi người. Chính là mọi người, con cháu của mọi người, con cháu của người thân và bạn bè của mọi người, cần sự trợ giúp của tất cả!
Nếu nền văn minh nhân loại cuối cùng cũng có ngày đặt chân lên khắp Ngân Hà, đặt chân vào vũ trụ, tất cả mọi người ở đây hôm nay sẽ được tạc thành một tượng đài sử thi cùng với tôi! Thậm chí, con cháu của chúng ta còn có thể dùng thiên hà khổng lồ với triệu năm ánh sáng để ghép thành những pho tượng của chúng ta trong vũ trụ!
Hàng trăm triệu con cháu sẽ tiếp tục ca tụng những cái tên của mọi người với sự sùng kính nhất! Chúng ta sẽ trở thành những người tiên phong, những người truyền thừa máu lửa và những người tiên phong dẫn dắt nền văn minh nhân loại tiến ra khỏi Trái Đất, đặt chân vào vũ trụ! Chúng ta sẽ là những người đầu tiên ra đòn phản kích.
Mọi người đã sẵn sàng chưa? Hãy cùng tôi xây dựng một đại nghiệp trong vũ trụ, kéo dài hàng chục triệu năm, cách chúng ta khoảng 90 tỷ năm ánh sáng."
Trần Phong quả thực rất có tài làm chính trị, cho dù là kẻ tỉnh táo như Lại n, anh ta cũng bị cổ động đến mức nhiệt huyết dâng trào.
Tên trẻ trâu u Tuấn Lãng là người đầu tiên không thể chịu đựng nổi, kích động nhảy ra ngoài, hét lớn thề thốt sống chết đi theo sư phụ gì gì đó.
Thoạt nhìn, anh ta cực kỳ ham chiến, nhưng Trần Phong lại hơi sợ.
Trần Phong phớt lờ anh ta, chỉ nhìn về phía Lộ Vy, Lại n và Mạnh Hiểu Chu.
Lại n gật đầu: "Đương nhiên tôi sẽ tham gia."
Mạnh Hiểu Chu mỉm cười: "Tôi chỉ muốn xây dựng đất nước, nhưng bây giờ anh lại biến giấc mộng của tôi trở nên lớn hơn, tôi theo."
Lộ Vy đầu tiên là liếc mắt nhìn Chung Lôi, sau đó đột nhiên hạ quyết tâm, vươn tay nắm lấy bàn tay của Trần Phong: "Hãy mang tôi theo."
Sau đó Lộ Vy lại nói: "Anh đã làm rất tốt, và anh có thể làm được tốt hơn nữa. Cảm ơn anh vì đã tin tưởng chúng tôi, nói cho chúng tôi biết những thứ này. Cảm ơn anh vì đã tin tưởng rằng chúng tôi có thể giúp anh. Từ nay về sau, anh không còn phải một mình đơn độc tiến về phía trước nữa."
Kỳ thực, trong lòng Lộ Vy còn có một câu nói nữa không dám nói ra.
Cả cuộc đời này, tôi sẽ đồng hành cùng anh. Đến cả khi hô hấp ngừng lại, cũng vĩnh viễn không bao giờ dừng lại.
Chung Lôi tiến lại gần, nhìn thẳng vào bàn tay đang túm chặt của Lộ Vy và Trần Phong.
Trần Phong liếc nhìn cô.
Chung Lôi không nói gì, cô cũng đưa tay ra nắm chặt lấy tay hai người: "Cùng nhau đi."
"Tốt! Quá tốt rồi!"
Trần Phong đầu tiên là mỉm cười, sau đó là cười haha như điên.
Hắn cười đến mức mất kiểm soát.
Tiếng cười của hắn thậm chí còn khiến người ta hơi sợ hãi.
Hắn không biết phải diễn tả cảm xúc của mình như thế nào nữa.
Cuối cùng, hắn cũng có chiến hữu.
Hắn thầm nghĩ, trong hôn lễ lần này, có lẽ hắn sẽ không còn khóc nữa?
Kiểu thẳng thắn như thế này không chỉ có thể thống nhất suy nghĩ, mà còn khiến bản thân có thể "lên đường" một cách nhẹ nhàng hơn.
Hắn tin rằng lần này, mọi người đều có thể bùng nổ tiềm lực lớn hơn.
Mọi người không còn phải làm theo những chỉ thị kỳ quặc của hắn trong sự ngờ vực nữa, mọi người đã có mục tiêu rõ ràng hơn, và chắc chắn có thể cải thiện hiệu quả đáng kể.
Lại n cũng sẽ xứng đáng hơn với thiên phú của chính anh ta.
Trần Phong tin rằng, lần này trong lịch sử khoa học, Lại n sẽ không còn xuất hiện như một người trực thuộc chính mình nữa.
Anh ta nên đứng ở một tầm cao hơn, xứng đáng với câu nói mà thế hệ con cháu Lại Văn Minh của anh ta đã từng nói: "Nhà khoa học vĩ đại nhất trong 2000 năm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận