Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1218: Không Có Đường Lui

Lâm La đã đoán được chân tướng, đoạn văn này quả thực không phải của Dương Quốc Định, tác giả chân chính thực ra là Phồn Tinh.
Dữ liệu của Phồn Tinh lưu trữ toàn bộ hệ tư tưởng xã hội của tất cả các tinh hệ và tất cả các khu vực trong toàn bộ đế chế Thần Phong xưa nay.
Phồn Tinh đã nghiên cứu nhân sinh của rất nhiều người, ngay lập tức có thể xuất ra toàn bộ hình ảnh của bất kỳ người nào trong đế chế kể từ khi sinh ra cho đến khi chết đi từ cơ sở dữ liệu Quantum Skynet.
Ngay từ thế kỷ 21, nhân loại đã kết hợp tâm lý học, sinh lý học và điện từ học biểu hiện vi mô để phát minh ra máy phát hiện nói dối, thì nay, năng lực của Phồn TInh gần tương đương với một siêu máy phát hiện nói dối với cấp độ mạnh hơn hàng tỷ tỷ lần.
Sau rất nhiều tính toán phù hợp với các quy luật cơ bản của cấu trúc liên kết không-thời gian, Phồn Tinh đã nắm bắt được xu hướng chính của trạng thái tinh thần và hình thức tư duy của mọi người trong viện nghiên cứu, sau đó dựa trên đó, cô đã thiết kế một bài phát biểu cho Dương Quốc Định.
Thiết kế của Phồn Tinh có sự sắp xếp chính xác từ nội dung của từ ngữ đến sự thay đổi ngữ điệu trong bài phát biểu, thậm chí ngay cả âm lượng và cảm giác âm thanh phù hợp nhất cho từng đối tượng khác nhau.
Dương Quốc Định không phải là một diễn giả chuyên nghiệp, nên phần trình diễn của anh rất tầm thường, anh chỉ nói ra được nội dung, chứ không thể đạt được hiệu ứng trầm bổng du dương mà Phồn Tinh mong muốn.
Nhưng chẳng sao cả, giọng nói phát ra từ miệng Dương Quốc Định, rồi đến tai mọi người, vẫn cần phải được chuyển tiếp qua mạng lượng tử.
Dựa trên các thông số phù hợp nhất cho từng đối tượng khác nhau, Phồn Tinh đã tinh chỉnh và xử lý theo chiều sâu về giọng điệu và ngữ điệu của Dương Quốc Định.
Các nguyên tắc cơ bản trong quá trình xử lý âm điệu của Phồn Tinh được kết hợp với các kỹ xảo kinh điển mà "Thần Phong", Chung Lôi, Lộ Vy và vô số người đi trước trong lĩnh vực âm nhạc và chuyên gia diễn thuyết trong lịch sử nhân loại đã để lại.
Sự lay động lòng người của diễn thuyết không hề thua kém so với âm nhạc, đúng thời điểm, đúng hoàn cảnh, dùng đúng ngữ điệu, đúng câu từ, thì thanh âm này sẽ trở thành một khúc quân hành bất diệt vang dội trong lòng người.
Đây là sức mạnh của ngôn ngữ, dựa trên sức mạnh của ngôn từ, sau đó thăng hoa bởi âm điệu.
Một bài diễn thuyết nếu kết hợp sâu sắc giữa nghệ thuật trình diễn, văn học và âm nhạc, thì nó có thể phát huy tối đa sức mạnh tinh thần.
Lúc này, mọi người trong viện đều nghe thấy nội dung giống nhau của “bài phát biểu”, nhưng chi tiết lại có sự khác biệt.
Mỗi một từ ngữ sẽ trùng khớp với nhu cầu tâm lý của mỗi một nhà nghiên cứu.
Mỗi lúc âm thanh trầm bổng, đều giống như nhịp điệu trong "Thần Phong", trở thành nhịp điệu có thể xuyên thủng cánh cửa phòng vệ trong lòng mỗi người, và nó cũng là nhịp điệu được tối ưu hóa từng đặc chất tính cách của từng người khác nhau. .
Cú 'vẽ rồng thêm mắt' của Phồn Tinh đã đạt được mục đích, bài phát biểu tầm thường đột ngột nhưng chuẩn xác của Dương Quốc Định đã trở thành một bài hành khúc vượt qua cả "Thần Phong", ăn sâu vào lòng người.
Trần Phong không biết đến những thay đổi của thế giới bên ngoài, hắn chỉ đang chú tâm vẽ nét thứ hai vào ký hiệu biểu tượng.
Hắn lại ném đi một phần kiến thức khác.
Thời gian trôi qua, chớp mắt đã là một năm qua đi.
Dưới sức kéo của Worm III, tốc độ của tinh cầu thi hài vẫn đang tăng nhanh, đã đạt 7.900 km/giây.
Cuối cùng thì Trần Phong cũng đã vứt bỏ tất cả kiến thức của mình, ngoại trừ kiến thức thường thức mà hắn đã học được ở thế kỷ 21.
Hắn đã quên nguyên lý của trang giáp mà hắn điều khiển trong lần xuyên qua thứ 9 là gì, tại sao phi thuyền mà hắn từng ngồi qua có thể vượt qua cả tốc độ ánh sáng, hắn không nhận ra tinh cầu thi hài nữa, cũng không biết cái mũi khoan đang hút hắn là cái gì, hắn cũng không hiểu hiện tại mình đang ở trạng thái nào, nhưng hắn vẫn nhớ rất rõ ràng rằng ký hiệu đang trôi nổi trước mặt mình mang theo ký ức của bản thân, biết lặp lại thao tác trước đó, giống như một người cá tự rút vảy để xây dựng nên một tác phẩm điêu khắc, từng bước hoàn thiện cái ký hiệu biểu tượng này.
Cuối cùng, hắn cũng bước đến thời khắc phải quên người và vật.
Gương mặt của Frides lóe lên trong lòng Trần Phong, rồi chợt tan thành mây khói, trở thành một đường nét trong ký hiệu biểu tượng.
Trần Phong vứt bỏ một mỏ neo tình cảm quan trọng.
Trong lòng hắn dâng lên một nỗi đau xé lòng không tài nào diễn tả nổi.
Sau khi "bất tỉnh", hắn lại mở mắt ra, hắn thấy mình đang đứng trong một khu rừng nguyên sinh bị sương mù dày đặc bao phủ.
Ngẩng đầu nhìn lên không thể thấy bầu trời, chỉ có một màn sương trắng dày đặc.
Ánh sáng mặt trời không thể xuyên qua lớp mây mù, mà chỉ có thể phản chiếu mờ ảo những đường nét mông lung của vạn vật xung quanh.
Cúi đầu xuống, cỏ dại và bùn lầy ở khắp nơi, thỉnh thoảng có rắn, côn trùng, chuột và kiến lướt qua bên người.
Hắn dạo quanh một vòng, mơ hồ phát hiện một cái thông đạo, uốn lượn đi vào chỗ sâu trong rừng cây.
Trần Phong thử tiến lên một bước, mây và sương mù khuấy động, cảnh vật thay đổi mạnh mẽ.
Vị trí mà hắn đứng trước đó nhanh chóng bị dây leo đầy gai lấp mất.
Quần áo trên người bị xé xuống một mảnh, treo trên cây bụi gai.
Không có đường lui, chỉ có thể tiến về phía trước.
Trần Phong tiếp tục đi về phía trước, lại thêm một mảnh áo bị xé ra.
Con đường phía trước vừa rõ ràng lại mông lung mơ hồ, dù nhìn bằng mắt thường không rõ ràng lắm, nhưng trong lòng hắn biết, đích đến chính là ở chỗ này, giống như cô hồn dã quỷ bị xiềng xích vô hình của Hắc Bạch Vô Thường dẫn đến cầu Nại Hà, lại giống như một thanh niên lạc đường trong rừng sâu, tập tễnh bước chân tiến về phía trước.
Quần áo vẫn bị bụi gai xé rách dọc đường đi, đó là tín hiệu mà người đi lạc sử dụng để đánh dấu con đường họ đã bước qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận