Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1035: Bi Kịch Trong Lịch Sử Khoa Học

Vào buổi chiều, quả nhiên, Trần Phong nói là làm, ngay khi hội nghị vừa bắt đầu, hắn đã tiếp tục chủ đề buổi sáng, nói: "Sáng nay, tôi đã cùng mọi người phân tích xu hướng quan trọng tiếp theo của khoa học lý thuyết. Tuy nhiên, rõ ràng là những lý thuyết là quá cao cấp. Ở giai đoạn hiện tại, cho dù là phòng thí nghiệm tiên tiến nhất, có thiết bị tốt nhất và đầu tư nguồn lực hàng đầu thì cũng không thể nghiệm chứng bất kỳ nguyên lý nào.
Một số thí nghiệm quy mô lớn cần được hoàn thành trong không gian vũ trụ, lại có một số thí nghiệm cần phải có được sự duy trì nhiệt độ cao và ổn định, gần với điểm kỳ dị của vũ trụ. Lại có một số thí nghiệm yêu cầu chúng ta phải tăng tính năng và hiệu suất của máy tính lên 100.000 lần trên cơ sở hiện tại, lại còn phải xây dựng một mạng lượng tử vừa lớn vừa ổn định... "
Đến lúc này, những nhà lãnh đạo hàng đầu trong lĩnh vực trí tuệ nhân tạo và công nghệ Internet quả thực không thể nhịn được mà lên tiếng phát biểu.
"Trần Phong tiên sinh, hiện tại anh cũng chẳng có bằng chứng xác thực nào để chứng minh rằng, hướng phát triển chính tiếp theo của máy tính điện tử chính là mạng lượng tử. Mọi người đều biết, tín hiệu lượng tử không truyền năng lượng. Không truyền năng lượng thì không thể chuyển thông tin. Chúng ta chỉ có thể sử dụng tính toán lượng tử làm mã hóa, chứ không thể sử dụng rối lượng tử để truyền thông tin. Vì vậy, mạng lượng tử mà anh vừa đề cập đến không hề tồn tại."
Trần Phong mỉm cười: "Đây là sự thiếu thốn về vật chất của khoa học, cũng là sự phán đoán thiếu hiểu biết và kiêu ngạo của anh. Về lý thuyết, có ít nhất hơn 10 vật liệu có thể mang theo rối lượng tử phức tạp có hướng. Anh không biết, không có nghĩa là không có. Ngồi xuống đi, xin đừng ngắt lời tôi."
Vị đại lão trong lĩnh vực trí tuệ nhân tạo rầu rĩ cúi đầu, lộ ra vẻ không cam lòng.
Trần Phong phớt lờ anh ta, tiếp tục nói: "Tôi đã xem xét tất cả các tình huống bất lợi nêu trên, cũng đã cân nhắc được biện pháp. Cho nên, tiếp theo, tôi sẽ nói cho mọi người biết cách làm thế nào để nhân loại có thể hoàn thành sự tiến bộ của khoa học ứng dụng trong vòng 100 năm tới, làm sao để chuẩn bị sẵn sàng cho những cuộc thí nghiệm luận chứng lý luận siêu lớn và siêu đỉnh cao này."
Lời nói đã đến nước này, những người tham dự hội nghị bắt đầu ngả thành các hướng khác nhau.
Buổi sáng, tất cả những người tham dự hội nghị đều kiểu sắc mặt như tro tàn, thầm nghĩ xong đời rồi.
Thậm chí, bọn họ còn cảm thấy bi thương.
Có lẽ là số mệnh, hoặc cũng có thể là sự tất yếu của việc một người bình thường theo đuổi cực hạn khoa học, hầu hết mọi nhà tư tưởng vĩ đại, nhà khoa học và nhà triết học đã đạt được thành tựu cực hạn trong học thuật của thời đại đều sẽ bước vào trạng thái tư duy kỳ quái lúc về già.
Không có gì quá huyền diệu để giải thích cả, chẳng qua là mất đi sự kính sợ đối với khoa học, tự cho là bản thân đã nắm được toàn bộ chân lý, nghe không lọt tai những quan điểm trái ngược với bản thân, muốn ép buộc mọi người phải tiếp nhận những nhận thức của họ, tự kiêu đến mức cực hạn.
Trong giới khoa học, tình trạng này được mô tả như một rào cản tư duy phản biện, nghĩa là khi tư duy của con người sẽ bị hạn chế bởi thời đại, họ đã tiếp thu quá nhiều kiến thức tiên tiến, vượt quá giá trị quan trọng của nhận thức khoa học thời đại, hơn nữa, còn phải đau đớn lâm vào thế không ai có thể trao đổi học thuật một cách bình đẳng, cho nên tinh thần sẽ thất thường.
Đã có rất nhiều tên tuổi lớn sa vào ma chướng này, có dùng cả đời cũng không thể thoát ra được.
Giới học thuật ban đầu đã đặt kỳ vọng vô hạn vào tương lai của Trần Phong.
Dù sao thì năm nay Trần Phong chỉ mới 25 tuổi, hắn đã sáng tạo lên rất nhiều thành tựu mà người bình thường khó có thể đạt được trong đời.
Cho dù hắn vẫn sẽ chú định rơi vào ma chướng, thì hiện tại hắn vẫn còn quá trẻ, rõ ràng vẫn còn nhiều năm hoàng kim để thỏa sức sáng tạo.
Mọi người vẫn đang trông cậy vào hắn, tiếp tục xây dựng những nấc thang cho nền văn minh, nhưng làm sao bây giờ hắn lại...
Mọi người ai nấy đều ngưỡng mộ với thiên phú của Trần Phong, nhưng cũng vừa xót thương vừa phẫn nộ khi tận mắt chứng kiến "cái chết của một bậc thiên tài".
Đây quả thực chính là bi kịch trong lịch sử khoa học.
Thậm chí 1000 năm sau, chuyện này cũng sẽ được ghi chép trong sử sách, trở thành một trò cười đối với các thế hệ mai sau.
Thậm chí, có người còn định đứng dậy bỏ đi, nhưng vì ngại mặt mũi nên mới ở lại.
Tất cả phản ứng của mọi người đều lọt vào mắt Trần Phong, nhưng hắn không đá động gì đến cả, chỉ tiếp tục nói về kế hoạch 100 năm - thứ được rút ra kế hoạch từ 1000 năm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận