Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 764: Tái Tạo Mô Phỏng Khuôn Mặt

Cách tốt nhất để đối mặt với sự cô đơn là suy nghĩ.
Khi một người hãm sâu trong tình trạng cô đơn vĩnh viễn, cách duy nhất để giúp hắn duy trì nhân tính và không đánh mất tính xã hội trong cô đơn, chính là đừng để suy nghĩ của mình bị đình trệ.
Nhớ lại quá khứ, phân tích hiện tại và hướng tới tương lai là những điều duy nhất mà người cô đơn phải làm.
Trước đây, Trần Phong không hiểu đạo lý này.
Cho dù thời niên thiếu hắn là một thiếu niên cô đơn quái gở, nhưng chưa bao giờ thực sự nếm trải cảm giác cô đơn trong sự cô lập hoàn toàn.
Xung quanh hắn luôn có người, dù là người lạ hay kẻ thù thì cũng là người, họ sẽ tương tác với hắn.
Hiện tại cũng chưa chắc là hắn đã thực sự hiểu.
Hắn không tổng kết đạo lý này, nhưng hành vi của hắn lại âm thầm tuân theo cái quy luật này.
Hắn chỉ đang kiên trì nhắc nhở bản thân, tự thúc đẩy và tự động viên bản thân rằng phải kiên trì.
Vì một ý nguyện vĩ đại đã có từ lâu, không phụ lòng vận mệnh đã ban tăng năng lực du hành xuyên thời không, cũng vì không muốn nhìn thấy tận thế, càng không thể từ bỏ khát vọng được nhìn thấy đồng loại thoát ra khỏi tận thế và có được tương lai, nên hắn vẫn kiên trì đến hiện tại.
Đây là một tình huống cực kỳ khắc nghiệt, thường chỉ có trong tưởng tượng, giống như Robinson trong "Robinson Crusoe".
Nhưng hy vọng của Robinson được duy trì là vì anh ta luôn có thể nhớ về gia đình của mình ở một nơi nào đó trên biển, còn việc Trần Phong có thể duy trì được sự tỉnh táo là nhờ hắn tin chắc rằng hắn sẽ trở lại thế kỷ 21 sau khi chết.
Một cái là xuyên qua không gian, một cái là xuyên thời gian, nhìn thì có vẻ giống nhau nhưng thực tế lại hoàn toàn khác biệt.
Cảm giác của Trần Phong chính là, hắn biết sớm muộn gì cũng sẽ tới ngày đó, nhưng trong lòng lại không tránh khỏi sự hư ảo và cảm giác không chân thực.
Trong 6 tháng qua, loại tâm trạng này lặng lẽ sinh ra từ tận đáy lòng, có chút hơi lan tràn, thấm đẫm trái tim như một cơn mưa xuân lặng lẽ.
Trần Phong đã cố gắng hết sức để chống lại, không để bản thân được nhàn rỗi, cho dù một mình bận rộn cả ngày, hắn cũng cố gắng tỉnh táo hết mức có thể, nhưng không thể tránh khỏi sự khó chịu vì bị ảnh hưởng.
Giờ đây, sự xuất hiện của bài hát "Sức Mạnh Thứ N Của Hạnh Phúc" đã ngay lập tức giải quyết được cảm giác không chân thực của Trần Phong, đồng thời kết nối hắn với Chung Lôi, người đã ở trên hành tinh này 1000 năm trước, tạo ra một điểm tựa mới cho hắn.
Trần Phong ngồi trên ghế, hai tay chống má, đầu ngẩng lên một góc bốn mươi lăm độ.
Đôi mắt của hắn mở thật to, ánh mắt bối rối lúc nãy đã tan rã, trong mắt dường như có những đốm sáng nhỏ nhảy lên.
Cứ thế, thời gian lại trôi qua hơn mười phút, hắn mới hoàn hồn trở lại, ánh mắt chậm rãi ngưng tụ.
Vô số manh mối trong đầu hắn đã lặng lẽ tập hợp lại và thành hình, tựa như một sợi dây đan, ngưng tụ lại thành một kế hoạch hoàn chỉnh, biến thành một sợi dây thừng đủ để hắn có thể leo lên vách núi.
Sau đó Trần Phong nhanh chóng đứng dậy, đi thẳng đến cabin điều khiển, trước tiên bật máy quét sóng hấp dẫn trên Thần Phong 1, thu hẹp phạm vi quét xuống trong vòng 300m, vừa vặn bao trùm cái xác con cá voi khổng lồ.
Mục đích của việc thu hẹp phạm vi quét là để nâng cao độ chính xác.
Trần Phong cầm chuột trong tay, kéo hình ảnh trên màn hình LED, một lần nữa định vị trên xác cá voi khổng lồ - thứ vừa được tạo ra như một mô hình 3D.
Sau khi phát hiện hộp vuông bên trong, Trần Phong vẫn chưa kịp nhìn kĩ những chỗ khác, cứ thế hào hứng mà khai quật.
Nếu không trở lại trạng thái thiền định và bắt đầu suy nghĩ mọi thứ một cách thấu đáo và cặn kẽ hơn, có lẽ hắn đã quên việc tiếp tục khám phá những bí mật trong bụng con cá voi khổng lồ.
Hắn tiếp tục lăn chuột, phóng to và thu nhỏ màn hình, giống như một kỹ sư thiết kế kiến trúc đang xem bản vẽ CAD.
Sau khoảng mười phút, hắn quả thực phát hiện được điều gì đó kỳ lạ.
Có rất nhiều "rác" tích tụ tại một khu vực nếp gấp sâu bên trong ruột của cá voi khổng lồ.
Mấy thứ rác này thường bao gồm xương của động vật biển đã bị cá voi khổng lồ tiêu hóa, chủ yếu là các loại xương cá lớn nhỏ khác nhau.
Những chiếc xương này sẽ được tiêu hóa từ từ và trở thành nguồn cung cấp canxi cho cá voi khổng lồ.
Trần Phong trước đó đã để ý đến đống xương này, nhưng hắn cũng không để ý nhiều cho lắm.
Lúc đó, trọng tâm của hắn là tìm kiếm các bộ phận pin sinh học phản vật chất bên trong con cá voi khổng lồ, sau đó hắn bị thu hút bởi chất phi hữu cơ.
Trước đây, hắn không thu hẹp phạm vi quét của máy dò sóng hấp dẫn và độ chính xác của việc giám sát không đủ để hiển thị chính xác hình dạng của xương cá vừa và nhỏ. Hắn chỉ có thể phân biệt hai hoặc ba bộ xương cá hoàn chỉnh của cá mập và cá buồm lớn.
Nhưng lúc này Trần Phong đã quan sát kỹ hơn, phát hiện trong đống xương cá này có một số loại xương khác thường.
Tiếp tục phóng to và quan sát bằng mắt thường.
Trần Phong cau mày, hắn nhanh chóng phân biệt được đây là cái gì.
Một mảnh xương ngón tay của nhân loại.
Tìm kiếm từng cái một, càng lúc hắn càng tìm thấy nhiều xương người hơn nữa.
Xương cánh tay, xương sườn, xương cẳng chân... và một đống lớn mảnh sọ bên dưới. Cái lớn thì bằng lòng bàn tay, còn cái nhỏ thì chỉ bằng móng tay.
Mười phút sau, hắn dùng cánh tay cơ giới cẩn thận rút hết xương ra.
Một tiếng sau, Trần Phong dùng nhựa cao su dán các mảnh đầu lâu lại với nhau, như đang dán một bản đồ kho báu.
Thế là xuất hiện một điều bất ngờ ngoài mong đợi, tưởng chừng sẽ không hoàn thiện nhưng sản phẩm cuối cùng lại vô cùng hoàn thiện.
Sau nửa tiếng, Trần Phong đã sử dụng chương trình do chính mình viết để hoàn thành việc tái tạo mô phỏng khuôn mặt.
Nhìn bức ảnh trên màn hình, Trần Phong thở dài.
Hơi bất ngờ, nhưng lại hợp tình hợp lý.
Chủ nhân của khuôn mặt này chính là Sergey.
Theo tuổi xương tự động được công nhận, Sergey khi qua đời khi chỉ hơn 20 tuổi.
Vậy là Sergey vẫn chết, hơn nữa, còn là chết trẻ?
Nếu là Trần Phong lúc trước, tâm lý của hắn có lẽ sẽ nổ tung, nhưng hiện tại đã nhanh chóng điều chỉnh lại, chỉ có thể thở dài, tiếp tục hành động.
Sau đó, hắn vận hành cánh tay robot để nhanh chóng thu dọn ghế bãi biển, dù che nắng và lò nướng thịt trên bờ biển, rồi ngay lập tức lên đường trở về căn cứ của mình, nơi mà hắn chất đống vật liệu ở thành phố biển.
Hắn đánh một giấc, sáng hôm sau dậy sớm bắt tay vào việc lắp ráp thiết bị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận