Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 256: Tia Hy Vọng Của Nhân Loại

Trong nháy mắt, mệnh lệnh được truyền đạt thông qua Internet lượng tử, rồi được AI truyền tải đầy đủ đến tai mỗi người.
Ngay lập tức, sĩ quan chỉ huy, đơn vị tác chiến và đơn vị kỹ thuật đồng loạt hành động.
Trong các máy truyền tin và hình chiếu tác chiến của các sĩ quan chỉ huy cấp cao như Đường Thiên Tâm, đồng loạt xông ra một lượng lớn thông tin.
Thông tin chia thành nhiều loại, bao gồm những thông báo khẩn bằng âm thanh và những hình ảnh đã được phân tích và tóm lược bởi các kỹ thuật viên.
Những hình ảnh bao gồm ảnh chụp được từ hạm đội của địch và phân tích tình hình chiến trận của nhân loại.
Trần Phong bây giờ đang nắm giữ cấp bậc Thiếu tướng.
Chức trách của hắn vẫn không thay đổi, vẫn là sĩ quan bảo an của Đường Thiên Tâm, vẫn là huấn luyện viên của binh sĩ Thần Phong trong Hạm đội Thiên Tâm, và là chiến sĩ mũi nhọn của đội tiên phong.
Tuy nhiên, trong hệ thống cá nhân của Trần Phong vẫn xuất hiện những tin tình báo chỉ dành cho hàng ngũ chỉ huy này.
Nhân viên kỹ thuật phản hồi rất nhanh, phát ra tin tình báo như sau:
"Chiến hạm của địch là một quả cầu có đường kính 3.000 km và cấu trúc hoàn toàn từ kim loại. Chất liệu kim loại của chiến hạm địch không rõ, cấu trúc bên trong không rõ, số lượng địch không rõ, hình thái sinh mệnh không rõ...
Phương thức di chuyển của chiến hạm địch không thể xác định. Có thể nó là công nghệ hàng không vũ trụ có cùng cấp hoặc cao hơn so với phi hành uốn cong (curvature)."
Trần Phong cảm thấy mấy câu phía sau hoàn toàn vô nghĩa. Có lẽ hệ thống quân sự không thể hiểu thấu trình độ công nghệ của kẻ địch, nhưng vì vừa tránh làm thương tổn ý chí chiến đấu và niềm tin của các binh sĩ, lại không thể thừa nhận trình độ của địch nhân cách xa nhân loại một trời một vực, nên đành phải làm bộ đối phó theo kiểu: Mọi người chớ hoảng loạn, chúng ta vẫn có thể miễn cưỡng hiểu được nó, chẳng qua chưa hiểu được đầy đủ chính xác mà thôi.
Trần Phong cảm thấy như vậy cũng tốt.
Ở trận đầu chiến tuyến, tất cả chiến sĩ Thần Phong tuần tra, phi cơ chiến đấu Phong Quần và Chiến hạm chiến đấu xung kích càng lúc càng kéo gần khoảng cách với Chiến hạm của kẻ xâm lăng.
Trong quá trình này, hết thảy mọi thứ đều có vẻ rất yên bình, không hề phát sinh vụ nổ mạnh nào.
Quá trình hàng vạn đơn vị tác chiến đột nhiên tiến lên có vẻ cực kỳ oanh liệt.
Với việc điều động hàng chục triệu Hạm đội ở phía sau, hết thảy trông thật tráng lệ giữa vũ trụ.
Tuy nhiên, cuộc chiến này chẳng thể gọi là cuộc chiến.
Pháo binh gào thét, nhưng căn bản không thể bắn trúng Chiến hạm của địch.
Bất kể là vũ khí năng lượng hay vũ khí đạn sống, tất cả chúng đều bị chặn bởi rào chắn của kẻ xâm lăng, thậm chí, đến cả một đốm lửa nhỏ cũng không thể bùng phát.
Sau khi Chiến hạm hình cầu xuất hiện một cách đột ngột như vậy, nó vẫn tiếp tục đứng yên, không hề nhúc nhích, phảng phất như một vật chết.
Nhưng chẳng ai dám xem thường quả cầu yên tĩnh ấy.
Đây chính là địch nhân, kẻ đã che phủ đỉnh đầu nhân loại, khiến nhân loại sống trong sợ hãi ròng rã 500 năm.
Các chiến sĩ Thần Phong và các chiến hạm chiến đấu trên tiền tuyến liên tục gửi về tin tình báo.
"Chúng ta đã tiếp cận phần rìa rào chắn của kẻ xâm lăng."
"Tất cả vũ khí đều không có hiệu lực."
"Máy thám trắc kim loại không có phản ứng."
"Máy thăm dò sinh mệnh không có phản ứng."
"Máy thám trắc năng lượng không có phản ứng."
"Máy thám trắc trường sóng hấp dẫn phát hiện một lượng nhỏ năng lượng biến hóa, nhưng không thể định tính được."
"Bằng mắt thường, chúng ta có thể thấy bề ngoài của chiến hạm địch nhân lấp lóe những tia sáng nhỏ. Nhưng chúng ta không thể nhìn thấy chi tiết rõ ràng của lớp bên trong. Bề mặt của chiến hạm địch nhân được bao phủ một lớp sương mù, che khuất tầm ngắm. Chỉ thỉnh thoảng mới có thể nhìn thấy các cấu trúc kim loại, nhưng vẫn không thể thấy rõ..."
Đinh Hổ: "Khảo sát lần thứ 10, rào chắn của kẻ xâm lăng vẫn tồn tại. Tên lửa đẩy neutron siêu trọng không thể công phá được."
"Bằng mắt thường, có thể quan sát được sự thay đổi của ánh sáng, cường độ của nó càng lúc càng tăng."
"Máy thám trắc sóng hấp dẫn đã phát hiện ra rằng, sự biến đổi năng lượng ngày càng rõ ràng, nhưng vẫn không thể định tính được. Năng lượng thoát ra đã biến mất không còn tăm hơi!"
.......
"Không xong rồi!" Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mà phía trước đột nhiên dấy lên một trận ồn ào.
Trên bảng giám sát của Đường Thiên Tâm và Trần Phong đồng thời hiện lên hình ảnh, mấy đốm sáng ở trận đầu tiền tuyết đột nhiên tắt ngấm.
Đây chính là mũi nhọn tấn công ở tuyến đầu, là đốm sáng đại diện cho mấy chiếc Chiến hạm chiến đấu xung kích đang xâm nhập vào bên trong rào chắn.
Không ai biết đến tột cùng đã có chuyện gì xảy ra, nhưng dường như những Chiến hạm này đã mất đi khống chế, không tự chủ được mà chậm chạp di chuyển về phía trước, nhào lên, "va chạm" vào tầng rào chắn của kẻ xâm lăng, cho đến khi tan thành sương mù - thứ mà mắt thường không thể nhìn rõ ràng, chỉ có thể dựa vào thiết bị máy móc mới có thể nhận ra lớp sương mù chính là những hạt vật chất cơ bản.
Đã có thương vong! Mặc dù những tướng sĩ tiền tuyến có chút kinh ngạc, nhưng không ai hoảng loạn, mà lập tức truyền tin tình báo trở về.
Các sĩ quan tình báo phía trước đã điều khiển máy thám trắc, thu thập tin tình báo. Các sĩ quan chỉ huy phát hiện ra rằng, trước khi những chiến hạm này mất khống chế, toàn bộ thành viên bên trong hạm đã không còn dấu hiệu sự sống.
Trần Phong rất quen thuộc đối với cảnh tượng này.
Đã từng rất nhiều lần, chính bản thân hắn đã nếm phải cái chết như vậy, một cái chết không thể giải thích được.
Nhưng đây chỉ là khởi đầu, trong khoảng thời gian tiếp theo, đốm sáng đại diện cho các đơn vị tác chiến tiền tuyến lần lượt tắt ngóm, phảng phất như quân cờ Domino.
Phải có một hành động nào đó kịch liệt hơn.
Hai bên thái dương của Đường Thiên Tâm toát mồ hôi.
Một cuộc phục kích vốn dĩ đã được chuẩn bị vô cùng kĩ lưỡng, nhưng đứng trước rào chắn của kẻ xâm lăng, phảng phất như kẻ sắp chết vô lực dựng thẳng ngón giữa.
Các chiến sĩ ở trận đầu tiền tuyến đã chết một cách kỳ lạ như thế.
Vậy thì bây giờ, rốt cuộc nên phân tán đội hình, hay là tiếp tục phát động công kích, bất kể cái giá phải trả là cả mạng sống đây?
Đừng nói là Đường Thiên Tâm, ngay cả Quân đoàn trưởng Quân đoàn Thiên Vương 1 Lộ Tiên Phong cũng lâm vào suy nghĩ khốn quẫn như vậy.
Tản ra.
Vậy thì phục kích sẽ không còn ý nghĩa nữa.
Công kích.
Nhưng nhân loại chỉ có thể lượn quanh rào chắn của kẻ xâm lăng, chứ không thể tấn công trực tiếp vào bên trong.
Đứng bên cạnh Đường Thiên Tâm, Trần Phong cất lời: "Để mọi người rút lui theo trật tự, kéo dài khoảng cách với Chiến hạm địch từ 100.000 km trở lên. Mở hết lá chắn trường năng lượng tổng hợp và lá chắn che đậy kim loại ra, để xem liệu tình hình có thể cải thiện hay không."
Đường Thiên Tâm không thể hiểu nổi tình trạng trước mắt, vô thức nghe lời Trần Phong mà ra lệnh.
10s sau, toàn bộ đơn vị tác chiến đều tuân theo chỉ thị.
Thế nhưng, tình huống tử vong kỳ lạ của các chiến sĩ cũng không chuyển biến tốt hơn, nó chỉ chậm lại một chút mà thôi.
Trong lòng của Đường Thiên Tâm, Lộ Tiên Phong, cùng với toàn bộ sĩ quan chỉ huy đang quan sát trận địa tuyến đầu thông qua Internet lượng tử, đều dâng lên một loại tâm tình.
Tuyệt vọng.
Rào chắn phía trước che giấu một thứ vũ khí giết người đầy quỷ dị, nhân loại không hề có phần thắng, đối với hết thảy những gì xảy ra phía trước, chỉ có bất lực và hoang mang, hoàn toàn không thể hiểu nổi.
Một cuộc chiến như vậy, quá mức bất công!
Các tướng sĩ ở trận đầu tiền tuyến vẫn đang lùi về sau theo trật tự nhất định.
Mỗi một phút mỗi một giây trôi qua, đều có người hy sinh, chỉ trong ngắn ngủi vài giây, cả 1 quân đoàn chiến đấu đã tổn thất cả triệu binh.
Nhưng không có ai sụp đổ tinh thần, ai nấy đều nghiêm khắc thi hành lệnh rút lui theo trật tự.
"Lưới bao vây" cũng không vỡ tan, mà còn không ngừng lớn lên.
Đường Thiên Tâm nghiêng đầu nhìn Trần Phong: "Tại sao anh vẫn ở đây? Anh không đến tiền tuyến hả?"
Cô nàng hy vọng Trần Phong, người sở hữu thực lực cá nhân mạnh nhất, sẽ được đẩy lên tuyến đầu.
Người khác có thể chết một cách không rõ ràng, nhưng với độ thức tỉnh gen của Trần Phong bây giờ, có lẽ sẽ không chết, có lẽ có thể dò xét được một ít tin tình báo cũng nên.
Nhưng đối với lần này, Đường Thiên Tâm cũng không dám chắc chắn.
Tình cảm nói cho cô nàng biết, vào lúc này, không nên để Trần Phong bước ra tiền tuyến, nhưng lý trí lại nói rằng, cho dù người đàn ông này là cha của con mình, thì cũng phải để hắn ra trận.
Cũng chỉ có hắn, mới có thể cho nhân loại một tia hy vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận