Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 734: Anh Đang Nghĩ Gì?

Trần Phong đôi khi cũng sẽ ảo tưởng rằng Chung Lôi có thể sẽ giống như Đường Thiên Tâm, cũng là một nhân tố X và có thể chịu đựng được gen của chính mình?
Nhưng cái suy nghĩ này của hắn cũng chỉ có thể ở trong tưởng tượng.
Bởi vì trong thế kỷ 21 không có một loại công nghệ kiểm tra gen nào chi tiết như vậy, không thể phân tích chính xác gen của hai người, cũng như không thể mô phỏng và xem trước dữ liệu kết hợp.
Đến nỗi, cách tạo đời sau bằng thụ tinh trong ống nghiệm hay mang thai hộ mà mập mạp đang kỳ vọng, Trần Phong cũng chưa bao giờ trông đợi vào nó.
Chuyện này chẳng có chút khả thi nào cả.
Vậy tại sao cho đến tận bây giờ hắn vẫn không chịu chủ động làm tới một bước kia đối với Chung Lôi?
Bởi vì hắn là một Thánh nhân à?
Dĩ nhiên là không.
Trần Phong biết nguyên nhân.
Thứ nhất, trong lòng hắn chưa bao giờ từ bỏ ý định dùng chính đời sau của mình để thúc đẩy tương lai, như vậy, khi hai người thực sự phát sinh chuyện gì đó, hắn cho rằng lòng mình đã chẳng còn đơn thuần là yêu, điều này quá bất công với Chung Lôi.
Thứ hai, trước đây hắn luôn lo lắng đến "Thần Phong", bây giờ cũng vậy.
Một lần nữa, hắn từng kiên định cho rằng mình không xứng với Chung Lôi, bây giờ, đã tốt hơn một chút.
Thời gian qua, hắn luôn tin rằng cả hắn và Chung Lôi đều không thể chìm đắm trong những dục vọng cấp thấp đó.
Nhưng bây giờ hắn lại sinh ra ý khác.
Có lẽ mình không nên giữ khoảng cách với Chung Lôi chỉ vì để yên tâm hơn.
Đây có vẻ là biết chịu trách nhiệm, nhưng thực tế lại là một kiểu ích kỷ.
Để thỏa mãn các giá trị đạo đức của cá nhân, vi phạm nguyên tắc. bằng mọi giá phải đánh cược một loại khả năng nào đó có thể có trong tương lai.
Mỗi khi thất bại, sẽ có rất nhiều người chết trong tương lai.
Đây vẫn là một tội ác.
Vậy thì mình phải làm thế nào thì mới có thể có trách nhiệm với bản thân, với Chung Lôi và nhân loại?
Mình có thể tìm thấy giải pháp hoàn hảo?
Thực sự có một giải pháp hoàn hảo như thế ư?
Trần Phong rơi vào một khốn cảnh logic quỷ dị.
Khốn cảnh này tiếp tục quấy nhiễu hắn cho đến 4 ngày sau đó.
Vào tối ngày 25 tháng 6 năm 2020, tại biệt thự Newport Beach ở Los Angeles, Trần Phong ở trong phòng ngủ của mình.
Hắn đan 10 ngón tay vào nhau, ngồi trước ghế, vẫn đang trầm tư suy nghĩ.
Khóa vân tay của biệt thự ở tầng dưới bị mở ra, là Chung Lôi.
Trên tay cô cầm một chiếc túi ni lông nhỏ, bên trong là mớ tóc mà cô đã tích trữ trong thời gian gần đây.
. . .
"Trần Phong?"
Chung Lôi ở dưới lầu gọi vọng lên, nhưng không nghe thấy ai trả lời.
Đại sảnh của biệt thự rộng lớn như vậy lại trở nên trống trơn, thậm chí có thể nghe thấy tiếng vang vọng lại.
"Có ai không?"
Chung Lôi vừa lẩm bẩm vừa bước lên lầu, tình cờ nhìn thấy một chiếc vali lớn ở cửa phòng ngủ chính.
Cô nàng biết đây là vali của Trần Phong.
Trần Phong hôm nay mới trở về Los Angeles, trên danh nghĩa là mang theo mập mạp đến làm quen nghiệp vụ ở chi nhánh Bắc Mỹ.
Nhưng Chung Lôi biết hôm nay cũng là ngày xuyên qua tương lai, nên cô cảm thấy thực ra chàng trai này mỗi lần xuyên qua đều muốn đến gần mình một chút, nhưng hắn luôn không chịu thừa nhận mà thôi.
"Khẩu thị tâm phi", tiêu chuẩn của những người đàn ông thành đạt.
Chung Lôi mỉm cười đầy ngọt ngào.
Cô nàng có thể cảm giác được, trong tất cả mọi người, người mà Trần Phong quan tâm nhất chính là bản thân mình.
Có thể là vì tình cảm, hoặc cũng có thể là vì "Thần Phong".
Nhưng lý do khiến hắn quan tâm đến mình là gì, có quan trọng không?
Thực ra chẳng quan trọng mấy.
Điều quan trọng là thực tế như thế nào.
Chung Lôi đi tới, đầu tiên là thò đầu nhìn vào phòng ngủ chính: "Anh đang làm gì vậy? Sao lại ngẩn ngơ thế?"
Trần Phong đang suy nghĩ mọi chuyện đến mức xuất thần, đột nhiên lại nghe thấy có tiếng nói nên giật nảy mình: "Khụ khụ khụ. Không, không có gì, tôi đang suy nghĩ không biết phải làm sao để giúp đỡ mập mạp, để anh ta có thể mặc sức bung xõa năng lực."
Chung Lôi lườm hắn: "Có quỷ mới tin những gì anh vừa nói. Chút chuyện đó đâu thể khiến anh suy nghĩ đến mức xuất thần được. Chắc chắn anh đang nghĩ đến những nghiêm trọng hơn thế nhiều. Sao vậy? Chẳng lẽ anh lại xuống tinh thần sao? Có muốn tôi bơm cho ít máu gà không?"
Trần Phong vội vàng lắc đầu, "Không, không, không, không có gì nghiêm trọng cả. Máu gà cũng không cần đâu, tôi đã bơm căng rồi."
"Vậy thì anh đang nghĩ gì vậy?"
Chung Lôi đứng khoanh tay đứng trước mặt Trần Phong, tỏ vẻ không tìm hiểu được tường tận nguyên nhân thì sẽ không từ bỏ.
Trần Phong ngẩng đầu, hơi căng thẳng nhìn cô nàng.
Trái tim của hắn nảy lên bình bịch.
Chết tiệt, quên mất rằng tối nay Chung Lôi sẽ đem tóc của cô tới, thả cửa tâm trí quá mức, đến nỗi bị cô nàng bắt được tại trận.
Làm sao Trần đại sư có thể không biết xấu hổ mà thừa nhận rằng vấn đề mà mình đang cân nhắc là ấy ấy chứ.
Nếu nói một cách đao to búa lớn, nó có thể gọi là "Bàn vì tính cần thiết của việc không chừa thủ đoạn nhằm cải thiện gen chủng tộc cho sự tồn tại của nền văn minh - với tư cách là một vị chúa cứu thế, phải chăng bản thân nên có trách nhiệm hơn không? Chỉ cần có một trong một tỷ khả năng, cũng phải toàn lực chạy nước rút."
Nói theo kiểu dân dã, đó là "Hai chúng ta có nên abcxyz không?"
Ừm, lời ít ý nhiều, cực kỳ thẳng thắn, và không biết xấu hổ.
Nhưng cuối cùng thì, Trần đại sư vẫn muốn giữ lại chút mặt mũi: "Ồ, không có gì đâu. Cô biết đấy, mỗi lần xuyên qua tôi đều phải cân nhắc rất nhiều vấn đề, cần phải thực cẩn thận."
Lý do này vô cùng đầy đủ, Chung Lôi tạm thời tin tưởng, "Được rồi, nhưng thực ra tôi cảm thấy chuyện này không cần thiết."
"Hả?"
Chung Lôi giang hai tay, "Trong trí nhớ của anh, có thể một lần xuyên qua, chính là một lần xuyên qua, anh có thể đã thay đổi. Nhưng trong mắt chúng tôi, anh chưa từng rời đi, anh vẫn là anh. Chuyện mà hôm nay anh đang đắn đo, ngay mai thức dậy, anh có thể tiếp tục suy nghĩ tiếp mà."
Trần Phong gật đầu, "Cũng đúng. Chỉ là lần trước tôi đã tiêu diệt thành công chiến hạm tiên phong của đối phương, cũng nhìn thấy một đoàn quân đông đảo của chúng. Tôi không nhịn được mà muốn suy nghĩ cách làm tốt hơn, không nhịn được."
"Anh đang tính toán tình huống có thể xảy ra sau khi xuyên qua, đúng không?"
Trần Phong lại nở nụ cười, "Đúng vậy, Chung Lôi, cô rất hiểu chuyện."
Bạn cần đăng nhập để bình luận