Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1128: Linh Hồn

Màn trình diễn đầu tiên của Đồng Linh, không hề nghi ngờ - kết thúc trong thất bại.
Liên tiếp mấy ngày sau đó, huấn luyện viên không dám ra ngoài, vì sợ gặp người.
Trung bình mỗi ngày anh ta sẽ liên lạc với Đồng Linh 2 lần, vì sợ tuổi cô còn nhỏ sẽ bị ảnh hưởng nặng nề, không chịu nổi một đòn tâm lý như thế này.
Nhưng chẳng ai ngờ, Đồng Linh lại bình tĩnh đến mức anh ta cảm thấy mình hơi bao đồng.
"Huấn luyện viên, anh T khác với những trang giáp khác. Con có thể cảm nhận được, anh ấy có suy nghĩ của riêng mình."
"Hả? Suy nghĩ riêng? Con đừng nháo nữa, trí tuệ lượng tử trong trang giáp có độ nhân cách hóa cao, nhưng cái này với suy nghĩ tự chủ hoàn toàn khác nhau."
Thấy huấn luyện viên không tin, Đồng Linh vội nói: "Thật đó! Con có thể cảm giác được, anh ấy không phải là một cỗ máy thuần túy, hệ thống của T100 có linh hồn! Anh T có linh hồn! Chẳng qua, anh ấy đang ngủ, con nhất định có thể đánh thức anh ấy!"
Huấn luyện viên trợn mắt: "Được rồi, tùy con muốn nghĩ sao thì nghĩ."
Vì Đồng Linh không bị ảnh hưởng tiêu cực nên huấn luyện viên cũng không muốn xen vào việc của cô, chỉ viết lại vấn đề này trong báo cáo của mình thôi.
Đôi khi các phi công sẽ có những suy nghĩ 'ngựa thần lướt gió tung mây' đến mức không hợp lý, là một huấn luyện viên của những phi công này, anh ta không bao giờ cưỡng chế dập tắt những suy nghĩ này.
Nhưng giống như Đồng Linh, cho rằng hệ thống trang giáp là người thật chứ không phải trí tuệ nhân tạo thì quả là hiếm thấy
Có điều, chuyện này cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả, ai chả biết, trí tưởng tượng của trẻ con là giàu nhất chứ.
Tất nhiên, Trần Phong đã xem báo cáo của huấn luyện viên.
Suýt nữa thì lộ tẩy bản thân.
Khứu giác của cô bé con thật đáng sợ.
Lại nói bên này, Đồng Linh đang ngồi xếp bằng trong cabin T100.
Tay phải của cô ấy đang đặt trên tấm kết nối thần kinh.
Từ lần đầu tiên bị mắc kẹt bên trong, sau đó thông qua trò chơi cờ vây mà đột phá, cô đã nảy sinh rất nhiều hứng thú đối với dạng kỹ thuật cổ xưa này.
Cô thích đánh cờ với anh T, chứ không hề có hứng thú đánh cờ với những trí năng hay những người chơi cờ khác.
Nói theo cách của cô, chính là cảm thấy được linh hồn của đối phương càng ngày càng gần mình, như vậy, chắc chắn sẽ có một ngày cô có thể khống chế được anh T một cách chân chính.
Hơn nữa, cô không chỉ đánh cờ, mà còn lẩm bẩm hết chuyện này đến chuyện khác, dường như kể mãi không hét, từ những câu chuyện cười khi còn nhỏ cho đến viễn cảnh đặt chân đến tinh hệ Witten.
Cứ như thể hận không thể đào mở hết đầu óc của mình, đem toàn bộ nội dung trong đầu đặt hết trước mặt T100.
"Hình như lại bị phát hiện rồi nhỉ. Làm sao giờ? Nếu anh còn không làm chút gì đó, có lẽ con bé sẽ tiếp tục luyên thuyên một cách ngốc nghếch thế này mãi đấy. Haizz, con bé đâu biết linh hồn mà con bé đang nghĩ lại là một bản sao của tâm trí anh chứ. Cái gọi là không suy nghĩ tự chủ ổn định ấy à, chẳng qua chỉ là một sai sót trong việc cộng hưởng tư duy mà thôi. Liệu cô gái nhỏ này có thể chịu được đòn đả kích này không ta ơi."
Phồn Tinh nhạo báng hắn.
Trần Phong im lặng.
Hắn lắc đầu: "Tôi không biết. Tôi cũng không biết liệu T100 có thể ổn định hay không."
Thời gian thấm thoắt trôi nhanh, đảo mắt lại trôi qua 2 - 3 tháng, tàu vận tải sắp rời khỏi Southern Cross.
Lúc này, Đồng Linh và các phi công mới của toàn bộ đế chế đang tham gia vào cuộc đánh giá toàn diện đầu tiên.
Kết quả đúng là thảm không nỡ nhìn, vị trí thứ nhất...đếm ngược từ dưới lên.
Trong bảng xếp hạng đánh giá của mấy trăm triệu phi công trong toàn đế chế, cô đứng cuối bảng.
Chuyện này đương nhiên không thể trách cô được.
Nhưng kết quả thì cô lại là kẻ 'cõng nồi' (gánh tội oan).
Trong viện thiết kế và trung tâm chỉ huy tác chiến đặc chủng, đã có vài tiếng nói đề nghị thay thế một phi công khác cho T100.
Dù độ phối hợp của cô bé khá tốt, nhưng kết quả vẫn không thể đạt được yêu cầu, cần phải tiếp tục sàng lọc.
Nghe nói mình sắp mất anh T, lần này cuối cùng Đồng Linh cũng học được thế nào là đau buồn.
Khi xung quanh không còn ai, cô lặng lẽ trốn vào góc, ôm chân khóc nức nở.
Trần Phong ngẩn người nhìn cảnh này, rốt cuộc không nhịn được mà mở miệng.
Đương nhiên, hắn cũng chỉ mới nghĩ ra được một cách, nhưng không chắc Đồng Linh có làm được hay không.
"Xin chào."
Trong lòng hắn vừa nghĩ như vậy, thì T100 bên kia đã đồng bộ phản ứng, trực tiếp truyền vào kênh giao tiếp của Đồng Linh dưới dạng truyền âm lượng tử.
Cô sửng sốt: "A! Ai đó?"
"Là tôi, T100."
Trần Phong bên này mở miệng, T100 bên kia lại tiếp tục phản ứng đồng bộ.
Hắn hơi kinh ngạc, liên tiếp hai câu đều truyền đến không có chút lỗi nào cả.
Dường như khi giao tiếp trực tiếp với cô gái nhỏ này, sự cộng hưởng về tư duy rất ổn định.
"Cái gì?! Trời ơi! Thật sao? Anh T?"
Đồng Linh bên kia sửng sốt.
Ngay lập tức, cô mừng rỡ, ngây ngất.
Trang giáp trí tuệ chủ động nói chuyện với mình, chứng tỏ cảm giác ngay từ ban đầu của mình không hề sai!
Anh ấy có một linh hồn!
Thậm chí cô còn quên mất một điều rằng, mình sắp bị thay thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận