Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1243: Khoảnh Khắc Quan Trọng

Emerson gật đầu: "Đúng vậy."
Tần Quang rốt cục cũng thở phào một hơi: "Phù, tạ ơn trời đất."
"Nhưng việc khắc ký ức sẽ mất khoảng 7 ngày. Trong khoảng thời gian này, chúng ta phải giữ liên lạc với chủ não Phồn Tinh. Tình hình của chúng ta rất nguy hiểm", Emerson lo lắng.
Tần Quang lắc đầu: "Cậu nên đặt lòng tin vào những chiến sĩ của chúng ta."
Emerson ừ một tiếng: "Ừm, tôi hy vọng chúng ta có thể kiên trì được ít nhất là 7 ngày."
Tần Quang: "Nhất định phải là 7 ngày thì mới đạt được kết quả sao?"
"Không nhất thiết, chúng ta cần tìm ra ký ức quan trọng nhất trong nhân sinh của huấn luyện viên Đồng. Ký ức đó sẽ trở thành điểm trung tâm của ký ức xếp chồng của huấn luyện viên Đồng, những phần ký ức còn lại có thể cuộn quanh điểm trung tâm này để xây dựng một dàn khung ổn định. Theo ước tính cá nhân của tôi, chắc hẳn chính là phần ký ức của cuộc chiến diễn ra trong tinh hệ Hán Giới. Nói không chừng, chỉ cần hơn 2 ngày là đã có ể xác định thành công trước thời hạn rồi..."
“Là vậy sao?” Tần Quang gật đầu.
Anh ta cũng tán thành với nhận định của Emerson.
Việc chuyển đổi chức nghiệp của Đồng Linh từ một phi công trang giáp trở thành một chiến sĩ trong tinh hệ Hán Giới, rồi trở thành chiến sĩ đỉnh cấp, có thể nói chính là khoảnh khắc chói sáng nhất trong đời cô từ trước đến nay.
Emerson như đang tự nhủ với chính mình: "Có rất nhiều việc, lần đầu tiên thì rất khó khăn, nhưng chỉ cần hoàn thành được một lần, kinh nghiệm thành công của chúng ta chắc chắn sẽ chỉ rõ đường cho các thế hệ tương lai. Công nghệ Cryonics sẽ từ trên tay chúng ta bước ra khỏi lý thuyết. tiến vào hiện thực một cách triệt để. Tần tướng quân, chiến công của chúng ta đủ để được ghi vào sử sách."
Tần Quang lắc đầu: "Vị công thần lớn nhất vẫn đang nằm ở bên trong."
Tần Quang nói xong, xoay người rời đi.
Anh ta đã sớm nhìn thấy tâm tư nho nhỏ của Emerson.
Nhưng anh ta không có ý định chỉ trích Emerson.
Mỗi một người tiên phong, để có thể đạt tới cảnh giới cao nhất, trong lòng ai lại không có mục đích để theo đuổi chứ?
Cũng giống như Tần Quang, chẳng phải thứ mà anh ta theo đuổi chính là không muốn xảy ra tình trạng tương tự lúc người Ngư Tinh xâm lược quê hương của anh ta - tinh hệ Voyagers - đó sao?
Một trận chiến ngắn ngủi, nhưng những tổn thương mà nó đem đến cho tinh hệ Voyager lại kéo dài hàng thập kỷ mới có thể từ từ lành lại.
Đã có rất nhiều người chết trận sa trường, ly biệt quê hương.
Chẳng phải nhờ trận chiến đó mà Tần Quang mới thoát khỏi sự tầm thường, leo lên võ đài trung tâm thời đại văn minh đó sao?
Vô tình, thời gian đã trôi qua gần nửa ngày, 3 chiếc chiến hạm nhanh chóng rời khỏi lực lượng đại quân, lần lượt tiến vào không gian ba chiều nguyên bản, vô cùng trắng trợn thả ra bên ngoài tín hiệu lượng tử hỗn loạn cực kỳ mạnh mẽ.
Ba chiếc chiến hạm này đã trở thành ba ngọn đuốc sáng rực, thiêu đốt vũ trụ tối tăm, che lấp những tín hiệu dư thừa đã xuyên qua khi hạm đội Vô Danh và mạng lưới lượng tử xương sống truyền tải thông tin.
Trong không gian xa xôi, mấy chục ngàn chiến hạm nô lệ kiểu mới của mắt kép đang lặng lẽ len lỏi theo đường cong của đường hấp dẫn, đột ngột chuyển hướng, lao vào nhánh của đường hấp dẫn, đánh thẳng tới ba chiếc chiến hạm cấp tốc.
Trong tủ cabin đông lạnh, ký ức của Đồng Linh đã được khắc đến năm cô 12 tuổi.
Cuộc nói chuyện năm đó lại vang lên trong đầu cô.
"Em sẽ không bị thay thế."
Đây là âm thanh của T100.
"Tại sao?"
Đây là giọng nói trẻ con của cô bé Đồng Linh 12 tuổi.
"Bởi vì, không thể tìm được người nào thích hợp hơn em cả."
...
Emerson trong phòng quan sát mừng rỡ thốt lên: "Thành công rồi!"
Tần Quang kinh ngạc: "Nhanh như vậy? Xảy ra chuyện gì?"
Emerson vui vẻ bật cười, vỗ tay nói: "Tất cả chúng ta đều đoán sai. Khoảnh khắc quan trọng nhất trong lòng Đồng huấn luyện viên chính là lần đầu tiên cô ấy giao tiếp với trí tuệ nhân tạo trong T100. Quan điểm sống cốt lõi của cô ấy đã được xây dựng chính trong khoảnh khắc ấy. Động lực cao nhất thúc đẩy ý chí của cô ấy chính là, cô ấy muốn chứng minh với T100 rằng cô ấy xứng đáng trở thành phi công của nó."
Tần Quang sững sờ nói: "Chứng minh chính mình với một trí tuệ nhân tạo? Chuyện này..."
Lại trôi qua thêm mấy ngày, cuối cùng Tần Quang và Emerson cũng biết được chân tướng sự thật.
Hai người bọn họ bây giờ đã biết được tại sao ý chí của Đồng Linh lại ngoan cường như vậy.
Hai người nhìn nhau, thật lâu không nói nên lời.
"Thực ganh tỵ với cô ấy."
Emerson thì thầm.
Tần Quang cũng gật đầu: "Có thể nói chuyện nhiều như vậy với nhà hiền triết, tương đương với việc trực tiếp báo cáo công tác với nhà hiền triết rồi còn gì. Với động lực như vậy, đương nhiên đủ để chèo chống ý chí tuyệt đối của cô ấy. Uầy! Tôi ... Tại sao tôi lại không được tốt số như thế chứ?"
Tần Quang chua xót.
"Không thể nói như vậy được, nếu như huấn luyện viên Đồng vẫn luôn nằm trong tầm mắt của nhà hiền triết, vậy thì,chắc chắn nhà hiền triết cũng dõi theo Tần tướng quân. Chỉ có tôi, tôi mới là kẻ bỏ lỡ. Tại sao tôi không sinh sớm hơn 50 năm chứ?!"
Emerson cực kỳ bi thương.
Tần Quang vỗ vỗ vai nhà khoa học trẻ tuổi: "Đừng lo lắng, nhà hiền triết sau khi sống lại nhất định sẽ lật lại sử sách, nhất định sẽ nhìn thấy tên của cậu."
"Ừm!"
Emerson cười ngốc nghếch, trông chẳng giống một nhà khoa học thông thái chút nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận