Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 483: Anh Còn Sùng Bái Tôi Không?

Mạnh Hiểu Chu suy nghĩ hồi lâu: "Nếu Uyển Nguyệt vì đến đón tôi mà chẳng may gặp nạn, với tính cách của tôi, chắc chắn sẽ nhận phải đả kích rất lớn, cũng sẽ rơi vào bóng tối tự trách bản thân. Cho dù tôi có đến tập đoàn Hoa Đằng, thì tôi cũng e rằng mình sẽ không biểu hiện tốt như những năm trước đó. Những thay đổi mà anh tạo ra đối với tuyến thời gian này, hẳn là không có bất kỳ tác động tiêu cực nào đối với tôi cả."
Trần Phong gật đầu: "Đây đều là suy đoán Gia Cát Lượng sau sự kiện này cả, không ai có thể lường được điều gì. Dù sao thì mỗi lần tôi hành động đều sẽ gây ra hiệu ứng cánh bướm, đều không thể đảo ngược được. Nhưng theo trực giác cá nhân mà nói, cứu được Uyển Nguyệt thì sẽ giữ được tinh thần chiến đấu của anh, cũng giúp Chung Lôi tránh được nỗi đau mất đi một người bạn tri âm, trăm lợi mà không có một hại."
Mạnh Hiểu Chu gật đầu: "Đúng vậy, rất cám ơn anh."
"Không cần nói cám ơn, dù sao thì đời này, mọi người cũng phải bán mạng cho tôi rồi."
Lại n và Mạnh Hiểu Chu nhìn nhau và mỉm cười.
"Quả là vậy."
Trần Phong lại nói: "Mọi người đều biết, thời gian phức tạp như thế nào. Theo lý mà nói, mỗi lần tôi ra tay, tôi đều có thể "hủy tường Đông bổ tường Tây", vì vậy sẽ có lúc tôi không thể hoàn toàn nắm chắc được, nhưng thường thì tôi sẽ không tùy tiện bóp méo vận mệnh của người khác. Nhưng tôi cũng không thể vô tư không vụ lợi mãi được, vì các anh, tôi sẽ trở nên ích kỷ hơn một chút.
Các anh cũng không thể xem nhẹ mọi thứ được, bởi vì chuyện này không có nghĩa là các anh sẽ không gặp phải nguy hiểm. Ví dụ như trong tuyến thời gian trước đây, vào giây phút này, tôi sẽ không gọi các anh ra đây để nói những thứ như thế này, nhưng hôm nay tôi đã gọi các anh tới, thay đổi hành trình của các anh rồi. Nhưng nếu bây giờ, các anh nghênh ngang bước ra khỏi cửa và đứng giữa đường, rồi bị một chiếc xe ô tô đâm, tôi chắc chắn sẽ bó tay toàn tập.
Ngoài ra, đừng hỏi tôi tại sao tôi không tham gia vào chứng khoán và xổ số, cũng đừng hỏi tôi về kết quả của World Cup. So với những gì chúng ta phải làm, đây chỉ là những chi tiết nhỏ nhặt. Thậm chí, ngay cả trong vài thập kỷ tới, rốt cuộc là Trung Quốc mạnh hay Mỹ mạnh, thì đây cũng chỉ là vấn đề tiểu tiết. Những thay đổi của chúng ta đối với tương lai, chính là sự tích lũy của vô số cái 1000 năm, tập trung vào cơ nghiệp văn minh 1 triệu năm, không cần phải đắn đo về những thứ được - mất tức thời."
Câu nói cuối cùng của Trần Phong chủ yếu là để cho Mạnh Hiểu Chu nghe.
Anh ta đã thể hiện một tinh thần dân tộc mãnh liệt, Trần Phong đánh giá cao điều này, nhưng đồng thời cũng hy vọng anh ta có thể khống chế được chấp niệm của chính mình.
Mạnh Hiểu Chu ngầm hiểu trong lòng: "Tôi hiểu được."
Đúng lúc này, điện thoại của Mạnh Hiểu Chu đổ chuông, phó tổng công ty gọi điện hỏi ý kiến về việc thành lập và địa điểm của Studio Tinh Phong Quang Ảnh và Tinh Phong Games.
Hai kế hoạch lớn này đều do Trần Phong đề ra trước đó, nhưng Mạnh Hiểu Chu chịu trách nhiệm toàn quyền thực hiện.
Vốn dĩ hôm nay Mạnh Hiểu Chu sẽ trở lại công ty để chủ trì cuộc họp, nhưng anh lại bị đại Boss Trần Phong trói ở đây.
Anh ta lập tức ngồi vào bên cạnh, mở máy tính tổ chức cuộc họp trực tuyến ngay tại chỗ: "Boss, tôi cần thảo luận về chuyện này trước."
Trần Phong gật đầu: "Được. Giao cho anh."
"Ừm."
Để tránh làm phiền Mạnh Hiểu Chu, Trần Phong và Lại n bước sang một bên.
"Lại n, hiện tại anh còn sùng bái tôi nữa không?"
Trần Phong cười hỏi.
Lại n không chút do dự trả lời: "Càng lúc càng sùng bái."
Điều này có chút ngoài dự liệu của Trần Phong: "Ồ? Lời này là ý gì? Biết rõ tôi chỉ là một tên đạo tặc mà vẫn còn sùng bái à?"
Lại n mỉm cười: "Người bình thường đi tới tương lai, những thứ được xem đều là thiên thư cả. Anh có thể học được những thứ này, lại còn có thể sử dụng bộ não của mình để ghi chép nó lại. Đây vốn dĩ chính là bản lĩnh của anh, cho thấy khả năng nắm bắt kiến thức của anh vô cùng cường đại. Kỳ thực, năng lực hiểu biết tri thức của anh và thành tựu chiến đấu của anh khó mà phân được ca thấp."
Trần Phong một mặt vui vẻ: "Không hổ là Lại n, cái nhìn cực kỳ đặc biệt, độc nhất vô nhị."
Lại n lại hỏi: "Tương lai anh cũng chính là lãnh tụ tri thức, đúng không?"
Có một số chi tiết mà lúc nãy Trần Phong không nói rõ.
Trần Phong lúc này nghĩ thầm, đúng vậy, nhưng hình như cũng không phải.
Xét cho cùng, người đứng đầu học phái trực giác và học phái trí tuệ vũ trụ quả thực chính là mình, nhưng cái loại tình huống này ... rất phức tạp.
Trần Phong chắp tay ra sau lưng, làm ra vẻ lạnh nhạt, nói: "Quả thực, tôi đã từng là viện trưởng của một viện khoa học ở thế kỷ 31."
Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, Trần viện trưởng của viện khoa học lịch sử chính là tại hạ.
Lại n: "Anh có thể cho tôi biết một chút lý thuyết khoa học của thế kỷ 31 được không? Tôi rất tò mò."
Trần Phong lắc đầu: "Vẫn chưa tới lúc, đương nhiên tôi vô cùng hy vọng anh sẽ càng lúc càng lợi hại hơn, nhưng hiện tại, anh không thể chịu đựng nổi mấy thứ đó. Cứ tưởng tượng mà xem, nếu có người xuyên về cổ đại nói với Archimedes rằng ánh sáng không phải đường thẳng, mà có dạng sóng, ông ta sẽ cảm thấy thế nào?"
Lại n: "Hoặc, nghĩ người khác điên rồi, hoặc, nghĩ mình điên rồi."
"Đúng vậy, vì thế tôi sẽ theo sát sự tiến bộ của anh. Tôi không thể cung cấp cho anh những kiến thức quá xa vời, nó sẽ phá vỡ cấu trúc hệ thống kiến thức hiện có của anh. Nhưng tôi sẽ luôn hướng dẫn anh, để anh bộc lộ được tài năng chân chính của mình. "
“Đương nhiên, cám ơn.” Lại n nặng nề gật đầu: “Anh chính là nhân loại Ngân Hà duy nhất, tôi không thể nói được tôi có bao nhiêu hâm mộ anh. Cho dù tôi không thể sánh ngang với anh, nhưng nếu tôi có thể giống như Đổng Sơn tiên sinh trong lời anh nói, trở thành một học giả gần hai trăm tuổi, có thể làm được bao nhiêu thì làm bấy nhiêu, có thể học được bao nhiêu thì được bấy nhiêu.
Tôi muốn khám phá bí ẩn của vũ trụ, tôi muốn xem công thức của lực hợp nhất sẽ được thể hiện như thế nào, muốn biết sự huyền diệu của thế giới nhỏ hơn cả hạt quark, muốn biết cực hạn của gen cơ thể người, tôi muốn nhìn thấy màng Dyson hùng vĩ mà anh đã nói đến, muốn nhìn thấy một trạm vũ trụ khổng lồ kéo dài hàng nghìn km, tôi muốn lái một con tàu vũ trụ nho nhỏ để nhìn cận cảnh mặt trời, thực hiện một chuyến tham quan các vành đai của Thổ Tinh.
Tôi cũng muốn tận mắt cảm nhận sức mạnh vĩ đại của nền văn minh nhân loại, càng muốn trở thành chiến hữu sát cánh bên anh. Khi anh đối mặt với kẻ địch, tôi sẽ trao cho anh vũ khí do chính tay tôi chế tạo, nhìn anh xé xác mấy kẻ mắt kép kia."
Khi Lại n nói những lời này, giọng anh ta trở nên nghẹn ngào: "Chỉ tiếc, tôi lại sinh ra trong thời đại này, đời này vô vọng."
Anh ta lại nhìn lên bầu trời xa xa: "Nhưng không sao. Tôi chỉ cần biết rằng, con cháu của chúng ta có thể đạt được một thành tựu như vậy, thì đời này sẽ không còn gì để hối tiếc cả. Tôi nghĩ rằng, nếu người xưa của một ngàn năm trước biết rằng chúng ta có thể đặt chân lên bầu trời, có thể trò chuyện trực tiếp với nhau dù cách xa nhau vạn dặm, có thể cứu sống những người phụ nữ khi sinh bị vỡ nước ối, còn có thể đoạt lại mạng sống của mọi người từ những bệnh dịch khủng khiếp, chắc chắn họ cũng sẽ hài lòng như tôi.
Trần Phong, lần này tôi sẽ cố gắng hết sức để đặt nền móng vững chắc hơn cho anh. Khi anh đi tới tương lai, cũng có thứ gì đó cổ vũ anh."
Trần Phong vỗ vỗ bờ vai của anh ta: "Đó là đương nhiên."
Bạn cần đăng nhập để bình luận