Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 753: Đủ Để Hài Lòng

Buổi sáng hôm sau thức dậy, ngoài trời lại đổ mưa, to tầm tã.
Thảm thực vật dày đặc dẫn tới khả năng trữ nước lớn hơn.
Bản chất của hiệu ứng thoát hơi nước của thực vật cũng giống như máy tản nhiệt thoát hơi nước phổ biến trong công nghiệp nguyên thủy, có thể chuyển hóa nước từ thể lỏng trên mặt đất thành dạng hơi nước.
Một thảm thực vật lớn có thể làm gia tăng độ ẩm không khí một cách cực kỳ hiệu quả, dẫn đến lượng nước mưa đặc biệt dồi dào, chính là khí hậu rừng mưa nhiệt đới mà trước kia người ta thường nói.
Vào thế kỷ 31 của tuyến thời gian này, do sự gia tăng không thể giải thích được của oxy trong khí quyển, ngoại trừ một số vùng khí hậu khắc nghiệt, hầu hết các khu vực còn lại đều có thảm thực vật với mật độ dày đặc, thoạt nhìn rất giống với rừng mưa nhiệt đới.
Lượng mưa lớn kéo dài cả ngày, có khi còn có cả lũ lụt.
Trần Phong xuyên qua đến đây đã được 10 ngày, nhưng đã hết 6 ngày mưa, chỉ có 4 ngày trời đổ nắng.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân ảnh hưởng nghiêm trọng đến hiệu quả khai quật di chỉ của hắn.
"Haizz, không đi được rồi."
Trần Phong thở dài.
Thời gian gần đây, ngày càng thu gom được nhiều linh kiện thiết bị điện tử, nên không thể cho tất cả bọn chúng vào túi kín, mà những thứ này thì không được tiếp xúc với nước.
Trần Phong đứng ở cửa tòa nhà, nhìn dòng nước chảy xiết trong quảng trường thành phố bên ngoài, cân nhắc cả nửa ngày, quyết định đợi trời tối mưa tạnh rồi hẳn đi.
May mắn thay, khoảng cách từ đây tới Hán Châu chỉ còn vài trăm km.
Nếu Hán Châu vẫn còn là một thành phố lớn, vậy thì dọc đường đi sẽ không còn nhiều cám dỗ nữa.
Chờ mưa tạnh rồi xuất phát, có thể đi thẳng đến Hán Châu.
Dù sao, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, hắn cũng không thể ngồi đây bất động cả ngày, hắn thay trang phục huấn luyện chống nước, dắt đao, giẫm lên nước mưa đi ra ngoài.
Hầu hết các công trình kiến trúc trọng điểm trong thành phố đều đã bị hắn ghé thăm rồi, có tìm kiếm thêm nữa cũng chẳng có gì, hắn định đi dạo một vòng các vùng ngoại ô gần thành phố xem sao.
Bung dù?
Đó là hành vi của kẻ yếu.
Cường giả không sợ mưa gió.
Dù sao thì với năng lực vận động của mình, chạy hai bước đã phải ướt sũng toàn thân, nên không cần bung dù làm gì.
Con đường lầy lội và trơn trượt, thỉnh thoảng hắn có thể đụng phải vài thứ trông giống như một vũng nước nhỏ, nhưng giẫm vào thì lại là một cái hố sâu.
Như một trò trẻ con.
Lợi hại nhất chính là khi hắn đi bộ xuống dốc núi, xém nửa thì bị chôn vùi trong đống sạt lở đất đá từ ngọn núi.
Dòng đất đá khổng lồ và mãnh liệt chảy dọc theo sườn núi.
Bùn nhão trộn lẫn đất đá và những cái cây bật gốc, như muốn nuốt chửng mọi thứ trên đường đi.
Nếu là người bình thường ở thế kỷ 21, nếu phải sống trong môi trường tự nhiên này thì sẽ sống không quá 3 ngày, nhưng Trần Phong thì không cần phải lo lắng chuyện này, trong mưa to núi lở như thể, hắn linh hoạt như một con khỉ.
Lúc này, hắn đang men theo dốc núi, đi xuống vực sâu của một dãy núi liên miên.
Sau khoảng chừng 2 tiếng, cuối cùng thì hắn cũng đến được một dốc núi phủ đầy những bụi cây thấp.
Trần Phong mang theo tâm tình thấp thỏm chờ mong chậm rãi đến gần bụi cây, dùng đầu ngón tay cẩn thận vân ve một chiếc lá bụi, cẩn thận kiểm tra nửa ngày.
"Ha ha ha ha!"
Tiếng cười điên cuồng của hắn vang vọng khắp sơn cốc, gần như lấn át cả tiếng mưa.
Tại sao đang lúc mưa to như trút nước, hắn lại không ngại khổ mà "mạo hiểm" lên núi?
Được xem là chúa cứu thế, gánh trên vai trách nhiệm về sự tồn vong của nền văn minh, mỗi hành động của hắn đều có ý nghĩa sâu xa, chắc chắn không làm ra những chuyện vô nghĩa.
Sau khi xác nhận rằng có không ít cây bụi trên sườn núi là thứ mà hắn muốn, hắn lập tức biến thành một con ong mật chăm chỉ, nhảy lên và xuống sườn núi trong mưa.
Mưa vẫn rơi như thác đổ, mà trong miệng hắn thì vừa ngậm chiếc lá vừa huýt sáo, vừa hăng hái cả một đường.
Lúc này, hắn đang vơ vét lá cây ở khắp nơi, nhặt nhạnh từng mảnh từng mảnh, bỏ vào túi sau lưng.
Khi sắc trời tối dần, Trần Phong cuối cùng cũng quay trở lại tòa nhà, cõng trên lưng một túi vải lớn và ướt sũng.
Lúc này, mưa to bên ngoài cũng dần tạnh dần, nhưng hắn lại không khởi hành theo kế hoạch ban đầu, thay vào đó, trước tiên hắn đem lá cây ngâm trong nước. rửa sạch, sau đó mới trải ra đại sảnh, phơi ráo.
Nhìn thấy gần chục mét vuông lá xanh chất đống dưới đất, hắn cười hả hê không ngừng.
Sau đó, hắn chạy lại chỗ chiếc mô tô, chuyển linh kiện ra, lắp ráp nhanh chóng một vài chiếc đèn sưởi nhiệt độ cao, rồi treo ngay ngắn trên đống chiếc lá trải trên mặt đất.
Bật đèn.
Ánh đèn chiếu sáng đại sảnh như ánh nắng ban ngày, ấm áp như cái lò sấy.
Sau đó Trần Phong đi sang một bên, lấy bếp lò ra, rồi đi đến một căn phòng trong tòa nhà mà hắn đã từng ngang qua một lần, lấy ra một cái nồi to trong nhà ăn.
Sau khoảng một tiếng, những chiếc lá trên mặt đất đã gần như khô hẳn, hắn vặn bếp lò pin lên cao, vung từng nắm lá vào, bắt đầu đảo nó bằng cái nồi lớn kia.
Bướ cnày, gọi là sao trà.
Sao đến lúc vừa vặn, hắn cũng chẳng sợ bỏng mà thò tay vào vân vê kiểm tra.
Hắn đợi cho đến khi những cái gân lá trước mặt bị xoắn lại thành que, sau đó lại tiếp tục đảo.
Trần Phong nhìn những chiếc lá khô còn sót lại trong nồi, cười hớn hở không dứt, cầm cốc nước lên, ném một nắm lá vào, rót nước sôi vào.
Những chiếc lá vừa được hắn sao khô, nhanh chóng duỗi người trong mặt nước, nở rộng ra.
Chờ đến khi có thể uống được, hắn khẽ nhấp một ngụm, vừa lòng thỏa ý.
Hương vị rất nhạt, gần như chẳng có mùi thơm, nhưng hắn lại híp mắt hưởng thụ, cảm thấy cực thoải mái.
Chỉ vì cái ngụm trà nho nhỏ này, mà hắn quả thực đã rất nhọc lòng.
Đánh chết hắn cũng không thể ngờ, sẽ có ngày hắn sẽ lưu lạc tới mức tự mình hái trà rồi sao trà, mà thứ mà hắn vừa sao cũng không phải là trà xuân chính cống, mà lại là trà có vị nhạt nhẽo - bạch lộ mùa thu.
Đối với những đại lão trà đạo, những người đã quen uống các loại như trà Long Tỉnh thời Minh, Đại Hồng bào, Trúc Diệp Thanh đỉnh cấp, Phiêu Tuyết và Hầu Khôi, loại trà này chính là kiểu 'nghĩ mà khinh'.
Nhưng hắn thực sự không thể bắt bẻ nổi.
Một người sống trong thế kỷ 31, mọi thứ đều phải tự dựa vào chính mình như hắn, có thể nhấp được một ngụm trà như thế này thì còn cầu mong gì hơn nữa chứ?
Vị trà có hơi nhạt, hơi hắc một chút, nhưng tốt xấu gì thì cũng có chút mùi trà, có còn hơn không.
Đúng vậy, mục đích chuyến đi của hắn lần này chính là để thưởng thức ngụm trà này.
Một mình lẻ loi hiu quạnh sống trên cái cõi đời này là đã đủ đáng thương rồi.
Nếu không tự tạo một chút niềm vui cho riêng mình, hắn sợ rằng hắn sẽ phát điên mất.
Vì vậy, buổi sáng khi thức dậy, khi phát hiện không thể đi lại được, liền có ý đồ xấu, nhớ năm đó ở gần Hán Châu có một ngọn núi toàn trà.
Căn cứ núi trà này có rất nhiều Hầu Khôi, hương vị khá ngon, các cấp bậc từ thấp đến cao, năm đó bản thân hắn cũng mở sản nghiệp có cả mảng trà của núi này, cơ bản là đã độc chiếm một phần ba sản lượng Hầu Khôi đỉnh cấp mỗi năm.
Lúc nghĩ đến chuyện này, hắn cảm thấy cực kỳ ngứa ngáy khó nhịn, lên mới dứt khoát lên đường tìm tòi, thử "tự lực cánh sinh" xem sao.
Lá trà hái được vào cuối tháng 10 đều có thể gọi là phế phẩm, hơn nữa, vì quanh năm không có ai trồng trọt chăm sóc nên những cây trà này đã có phần thoái hóa, không còn hợp với khẩu vị của nhân loại.
Kỹ thuật sao trà của hắn cũng rất thô sơ, tất cả đều dựa vào cảm giác.
Sản phẩm cuối cùng này, nếu dựa theo tiêu chuẩn của hắn lúc trước, e là chỉ có thể dùng làm nước rửa chân.
Tuy nhiên, sau khi một người mất đi hết thảy mọi thứ, tâm lý kỳ vọng của hắn sẽ thấp vô cùng, hiện tại chỉ có bấy nhiêu cũng đủ để hắn hài lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận