Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 502: Muốn Chiến Thì Chiến

Trần Phong thể hiện một tâm trạng rất phức tạp.
Nổi tiếng đúng là tốt nhưng cốt truyện không như mong muốn ban đầu của hắn.
Ít nhất thì trong lòng hắn hiện tại cũng không nghĩ vậy, có lẽ bản thân tương lai của hắn trong tuyến thời gian này cuối cùng đã thay đổi chủ ý sau khi cân nhắc kỹ lưỡng.
Cũng không biết đây là sự thỏa hiệp với thị trường và lịch sử hay là lời nói dối với số phận.
Kết quả tuyệt vời nhưng nó vẫn chỉ là một lời nói dối.
Mười giờ đêm, buổi biểu diễn của Vu Mộng Anh sắp kết thúc.
Trần Phong nghiêm túc xem lại nửa cuối "hàng tư nhân" do chính tay cô tạo ra.
Nói thẳng ra, Trần Phong không thích nó.
Da đầu hắn ngứa ran.
Sau cái chết của "chính mình", cô ấy đột nhiên kéo hình ảnh đi thật xa, đầu tiên là đến Thiên hà Tiên Nữ (Andromeda Galaxy), sau đó đến bên ngoài Siêu đám Xử Nữ (Virgo Supercluster) và cuối cùng tập hợp lại, hạ cánh xuống một tầng thấp hơn, một dải Ngân Hà đầy sao trong nhóm thiên hà (Local Group) tiếp giáp với Đám Xử Nữ (Virgo Cluster).
Sau đó Trần Phong nhìn thấy hạm đội đáng sợ khổng lồ khiến hắn hoàn toàn tuyệt vọng.
Chiến hạm hủy diệt nền văn minh nhân loại trước mặt hắn hết lần này đến lần khác chỉ là một đội trinh sát tầm thường của nền văn minh đáng sợ này, khổng lồ đến mức không thể bổ sung, không thể thống kê.
Kết thúc mờ dần, hình ảnh chuyển từ sáng sang tối.
Vu Mộng Anh là người duy nhất còn lại ở trung tâm sân khấu lớn.
Sân vận động 1 triệu người vẫn im lìm.
Mọi người đang suy nghĩ, nếu suy đoán của cô ấy là đúng, chúng ta phải làm thế nào?
Đưa cổ chịu chết hay chiến đấu cho đến chết.
Hy vọng của chúng ta ở đâu?
"Cảm ơn mọi người đã thưởng thức màn trình diễn của tôi, cảm ơn."
Trên sân khấu, Vu Mộng Anh nhẹ nhàng cúi đầu, sau đó nâng ly rượu bên cạnh, "Kính những chiến sĩ khả ái nhất."
Cô ấy tỏ ra chán nản rồi nói: “Tôi biết rằng nhiều người phản đối cách giải thích của tôi và chỉ trích tôi là người bi quan. Nhưng tôi không ngại, tôi chỉ muốn sử dụng khả năng của mình từ góc độ của mình để làm nhiều việc hơn. Cảm ơn một lần nữa."
Sau khi nói xong, Vu Mộng Anh quay người rời khỏi sân khấu, nhưng cô chưa đi được bao xa, thì gần như cùng lúc đó, Đường Thiên Tâm trong bộ quân phục thẳng tắp bước ra.
Cô không vội nói, mà chỉ đứng chắp tay sau lưng đầy ngạo nghễ.
Dưới ánh đèn sân khấu, cô ngẩng cao đầu, gương mặt lạnh lùng.
Bầu không khí có chút trầm và hỗn loạn vừa rồi dần dần bị sự trầm mặc của cô thu nạp.
...
Ba phút sau, cuối cùng Đường Thiên Tâm cũng lên tiếng.
Cô chậm rãi nói: "Mỗi lần xem màn biểu diễn của Vu lão sư, tôi đều có một cảm ngộ mới. Thay mặt toàn bộ quân tướng sĩ của căn cứ Đại Tuyết Sơn, cảm ơn các cô. Cô đã vẽ cho chúng tôi một tương lai tuyệt vọng, nhưng chúng tôi vẫn cảm ơn cô. Những người bình thường không muốn chấp nhận suy đoán của bạn, nhưng chúng tôi thì có!"
Đường Thiên Tâm hít một hơi thật sâu rồi đột ngột dõng dạc nói lớn, "Bởi vì chúng ta là quân nhân! Chúng ta phải chấp nhận vô hạn loại khả năng tuyệt vọng nhất, chúng ta phải chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất, cho phép tương lai tuyệt vọng này tồn tại, bởi vì chúng ta không có lựa chọn!"
"Kẻ thù chọn chúng ta, không phải chúng ta chọn kẻ thù! Quân nhân không quan tâm tương lai sẽ như thế nào. Bất kể suy đoán của Vu lão sư là đúng hay sai, chúng ta chỉ có một lựa chọn, từ bỏ sự ngây thơ của mình và nghênh tiếp chiến tranh!"
"Chúng ta sẽ đánh một cuộc chiến bất kể thắng hay bại! Hãy dứt bỏ ảo tưởng về kết quả và chiến đấu trước đã! Cho dù các bạn chỉ có thể chiến đấu một trận! Tất nhiên là tốt nếu bạn thắng, nhưng có thua thì cũng không thẹn với lòng!"
"Thay vì lạc quan mù quáng, tôi sẵn sàng thực sự suy nghĩ về thực tế theo hướng suy đoán của lão sư, cố gắng hết sức có thể với một cái nhìn bi quan về việc không có đường lui. Cũng giống như những gì Trần Phong đại sư đã nói 1000 năm trước."
"Nếu bạn không có lựa chọn, bạn sẽ không hy vọng và bạn cũng sẽ không bao giờ thất vọng!"
"Kẻ thù muốn chiến tranh! Hãy giao chiến với chúng! Muốn chiến thì chiến!"
Ý chí bất khả chiến bại, cùng với ngữ khí mạnh mẽ của cô ngay lập tức phả vào mặt tất cả mọi người có mặt ở đây như sóng gió, bao phủ toàn bộ sân vận động khổng lồ.
Ban đầu là một sự trầm mặc hoàn toàn tĩnh mịch.
Không biết là ai khẽ giơ nắm đấm tay phải lên, trước là nắm đấm sau là tiếng hét với khuôn mặt đỏ bừng, "Muốn chiến thì chiến!"
Tiếng hét này giống như ngọn hỏa diễm nhảy nhót trên cánh đồng đầy cỏ khô đang nghênh đón cuồng phong, nhanh chóng lan rộng.
"Muốn chiến thì chiến!"
Vô số người giơ tay hét lên.
Lúc đầu tiếng hô rải rác và hỗn loạn, sau đó nhanh chóng trở nên đồng đều.
m thanh xuyên thủng bầu trời.
Thời gian cách chiến tranh còn một năm, Đường Thiên Tâm lợi dụng chương trình biểu diễn nghệ thuật này để chèn ép tinh thần chiến đấu lên đỉnh điểm.
Trần Phong không hô hào theo, hắn chỉ lặng lẽ nhìn cảnh tượng này.
Hắn có thể cảm nhận được sự trưởng thành của mẹ đứa trẻ theo từng tuyến thời gian.
Làm tốt công tác tư tưởng chính trị, nâng cao tinh thần, rèn luyện ý chí quân nhân là một trong những năng lực mà một nhà lãnh đạo quân sự xuất sắc cần phải có.
Trước kia mẹ đứa trẻ không thực sự coi trọng điều này, vì quá chìm đắm trong việc nâng cao năng lực bản thân mà bỏ qua chi tiết nhỏ đáng ra có thể làm tốt hơn này nhưng kể cả khi không có thì đó cũng không phải là vấn đề quá lớn.
Lần này cô nàng thay đổi một chút rồi, cô tổ chức buổi biểu diễn nghệ thuật bi quan này, để các binh lính tâm như bàn thạch nứt ra một đường, sau đó nhanh chóng dùng sức mạnh của ngôn từ để ổn định vững chắc tinh thần quân đội có chút dao động, rồi mới nâng lên cảnh giới tiếp theo.
Nhân loại đã hoàn thành gần 500 năm cuộc đua marathon khó khăn và đích đến đang ở phía trước.
Không ai biết đó sau khi băng qua vạch đích là vực thẳm hay bầu trời xanh.
Mọi người rốt cuộc cũng sẽ mệt mỏi, quân nhân cũng chính là cần chút điều chỉnh ngắn ngủi như vậy, sau đó lấy ra tinh – khí – thần tiếp tục tiến lên trong năm cuối cùng này.
Mẹ của đứa trẻ đã nhận ra điều này và thực hiện nó.
Giống như bản thân cô, ngày càng trở nên đáng tin cậy hơn.
Trần Phong rất nhẹ nhõm.
Nhưng có một chuyện khiến hắn không được thoải mái.
Tại sao những câu nói nổi tiếng của hắn mỗi lúc lại một khác, thay đổi theo thời gian, không bị lỗi chính tả thì lại thiếu chữ?
Những người không biết điều đó vẫn cảm thấy ổn.
Nhưng bản thân hắn, với tư cách là tác giả của câu nói nổi tiếng đó lại cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Hắn thầm nghĩ, có lẽ trong tương lai, các câu nói nên được chi tiết hóa, hắn sẽ sử dụng một cuốn sổ nhỏ để viết ra tất cả những câu danh ngôn, sau đó sẽ nói nó ra khỏi miệng vào những thời điểm quan trọng.
Điều này có thể giúp hắn thống nhất các phiên bản, nếu không thì có vẻ chủ nhân của chúng khá vô trách nhiệm và khá ngớ ngẩn.
Trần đại sư không để ý rằng khi mình đang chìm đắm trong suy nghĩ về việc làm thế nào khiến những câu danh ngôn của mình trở nên nghiêm túc hơn, thì ở trong bóng tối xa xăm, có một đôi mắt đẹp chiếu như ánh đèn pin xuyên qua đám đông chiếu lên người hắn.
Chủ nhân của ánh nhìn không phải Đường Thiên Tâm ở trung tâm sân khấu, mà là Vu Mộng Anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận