Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 193: Anh Không Biết Tôi Là Ai Sao?

Nguy hiểm thường thường ẩn núp ở những lúc chúng ta lơ là bất cẩn.
Người càng tự tin, càng cảm thấy hết thảy mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay, thì càng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Phi công Seker thâm niên lão luyện cho rằng sương mù ở California không có gì to tát, không hề đáng sợ.
Nhưng cái tên phi công chưa lái đủ 1000 giờ bay an toàn trước mặt Trần Phong thì lại không to gan như vậy.
"Oh không không không, thưa tiên sinh, thật xin lỗi, chúng tôi không thể cất cánh trong hôm nay được."
Trước yêu cầu liều lĩnh của Trần Phong, anh chàng phi công lắc đầu lia lịa như trống bỏi.
Trần Phong nhìn thời gian, lòng như lửa đốt: "Nhưng cục quản lý hàng không cũng đâu có bảo cấm bay hôm nay đâu."
Phi công: "Đúng vậy, nhưng tôi đã nhận được thông báo rằng, chúng tôi có thể tự mình xem xét tình hình thực tế mà cân nhắc xem có bay hay không. Tôi rất tự biết mình, cho nên tôi đã cân nhắc rất kĩ, tôi nên đàng hoàng ngồi yên ở nhà."
Trần Phong móc di động ra, mở hệ thống đặt cọc tiền của công ty cho thuê này, nhấn vào phần dịch vụ giá trị gia tăng, cũng chính là cột tiền típ cho phi công, ấn một số "1" và 5 số "0".
Trần Phong giơ điện thoại đến trước mặt anh chàng phi công.
Phi công: "Ạch..."
Trần Phong cười gằn: "Anh nên đi thăm dò một chút xem tôi là ai. Chuyện mà Trần đại thiếu tôi muốn làm, chưa có chuyện nào là không làm được. Hôm nay, dù thế nào tôi cũng phải lượn một vòng trên trời. Anh đừng có thắc mắc lý do tại sao. Đơn giản là tôi đã cá cược với người khác, rằng tôi sẽ tự sướng một tấm ảnh thật cool với California từ trên cao nhìn xuống. Bây giờ vừa hay nó lại có sương mù, càng cool ngầu."
Ting!
Trần Phong biến con số "1" thành "2" .
Con ngươi của phi công lập tức trừng lớn...trong nháy mắt, đầu óc lập tức trống không.
"Tôi...tôi thực sự không thể..."
Trần Phong lại "ting" một cái, biến "2" thành "3" .
Trần đại thiếu vô cùng cương quyết, cười gằn: "Tôi đã nói, hôm nay tôi muốn bay, thì nhất định phải được bay! Đừng có lòng tham vô đáy nữa."
Anh chàng phi công nuốt nước miếng, hạ thấp giọng: "Tiên sinh, tôi sẽ bay. Nhưng mà..."
"Nhưng mà cái gì?"
"Tiền típ không thể cho nhiều như vậy. Đây là tài khoản ngân hàng của chị tôi."
Ting!
15 vạn USD đã chuyển khoản thành công.
"Đây là một nửa số tiền, sau khi chuyện thành công, tôi sẽ giao cho anh nửa còn lại. Đừng có bày ra vẻ mặt này nữa, tôi chính là một người hào phóng như vậy đấy. Cũng chẳng còn cách nào khác, ai bảo tôi có quá nhiều tiền chi? Ha ha ha ha!"
Trần Phong gập eo, cười to đắc ý.
"Vâng vâng vâng! Cám ơn Trần tiên sinh!"
Anh chàng phi công cúi đầu khom lưng, sau đó mau chóng vận hành thử máy bay.
Con mắt Trần Phong đảo đảo, đặt tầm mắt về một món đồ nơi góc tường.
Đó là dù lượn Delta wing, một dạng trang bị cực hạn của môn thể thao mạo hiểm, cần ít nhất mấy chục giờ huấn luyện trên không trung, tiêu hao mấy trăm ngàn USD, mới có thể thành thục cầm lái, hơn nữa, cần phải có chứng nhận đủ điều kiện thì mới có tư cách chơi.
Thừa dịp lúc này đang là thời gian chuẩn bị trước khi cất cánh, Trần Phong chạy tới mang nó theo, kẹp cái dù lượn Delta wing dưới nách, sau đó lại chạy về chỗ trực thăng.
Đây không phải là một chiếc trực thăng dân dụng cấp thấp thông thường, mà nó xuất xứ từ trang bị quân đội, sau đó sửa đổi thành mô hình dân dụng.
Phần thân của trực thăng thon dài, động cơ mạnh mẽ, ngồi lên rất dễ chịu thoải mái, nếu tính cả 3 thành viên tổ bay, thì có thể chở được 12 người khách.
Phi công quay đầu, muốn kéo Trần Phong lên.
Anh ta thấy Trần Phong vác theo dù lượn Delta wing, đang chuẩn bị trèo lên, liền xua tay lia lịa: "Trần tiên sinh, anh không thể mang theo cái này được."
"Why?"
"Anh có chứng nhận sử dụng dù lượn Delta wing hả?"
Trần Phong không thèm để ý tới anh ta, nhảy lên: "Có."
"Yêu cầu anh xuất trình chứng nhận."
Trần Phong liếc một cái, ánh mắt chuyển về hướng 2 phụ tá đang ngồi phía trước, sau đó lặng lẽ xòe ra 4 ngón tay, nháy mắt: "Anh đã kiểm tra chứng nhận của tôi rồi mà."
40 vạn!
Ánh mắt của anh chàng phi công ngời sáng: "À, phải rồi."
Bởi vì nguyên nhân thời tiết mà hôm nay có rất ít trực thăng xin đường bay, cho nên chỉ sau vài phút, cục quản lý hàng không đã gửi đến tin tức, cho phép cất cánh, hơn nữa, còn vạch sẵn đường bay cho bọn họ.
"KC14595, được phép cất cánh. Hành trình tự chủ sau khi vào fairway. Duy trì khoảng cách an toàn với KC3971 ở phía trước. Anh sẽ nhận được hướng dẫn mới khi cách Hạt Cascade 20 km."
Sau câu trả lời chắc chắn của phi công, cánh quạt bắt đầu chuyển động.
Nhìn bề ngoài, Trần Phong có vẻ điềm tĩnh, nhưng thật ra trong lòng hắn đang sung sướng nhảy nhót, mừng như điên.
Đuổi kịp rồi!
KC3971 chính là số hiệu của trực thăng mà Laure lái!
Không lâu sau, chiếc trực thăng bay lên không.
Một mình Trần Phong ngồi ở hàng ghế sau, vị trí dành cho hành khách, anh chàng phi công và 2 phụ tá thì ngồi phía trước.
Trần Phong dựa đầu vào thành, cố gắng phóng tầm mắt về phía xa xa, muốn nhìn rõ KC 3971.
Vài phút sau, hắn không nén được tức giận: "Phil, tại sao tôi không thấy được KC3971? Chẳng phải vừa rồi cục quản lý hàng không bảo là nó ở trước mặt chúng ta sao?"
Phi công Phil dở khóc dở cười nói: "Trần tiên sinh, anh đang nghĩ cái gì đấy, bọn họ cất cánh trước chúng ta những mấy phút, tốc độ của trực thăng là 300km/h, nên bây giờ bọn họ cách chúng ta rất xa."
"Cái gì?!" Trần Phong kinh hãi: "Vậy, chúng ta có thể tăng thêm tốc độ để đuổi theo không?"
Phil tức phình não.
"Trần tiên sinh! Tôi biết là anh vô cùng giàu có, nhưng tôi xin anh hãy tôn trọng đạo đức nghề nghiệp của một phi công như tôi đi! Vừa rồi anh cũng nghe thấy đấy, cục quản lý hàng không đã yêu cầu chúng ta phải giữ khoảng cách bay an toàn, khoảng cách lúc này chính là khoảng cách an toàn đấy. Giữa việc bay trên không trung và lái xe dưới mặt đất là hai việc hoàn toàn khác xa nhau. Trên không trung, không có bất kỳ chuyện gì có thể quan trọng hơn sự an toàn cả!"
Trần Phong suy nghĩ một chút: "Tôi mong anh trong điều kiện an toàn cho phép, có thể dùng tốc độ nhanh nhất để đến gần KC3971 phía trước, giữ khoảng cách an toàn ngắn nhất."
"Trần tiên sinh, thời tiết lúc này chính là sương mù đó! Anh cũng thấy đấy, sương mù càng lúc càng dày đặc rồi! Chẳng phải anh chỉ muốn bay lên trời nhìn một chút thôi sao, sao bây giờ lại muốn đuổi theo trực thăng của người khác chứ?"
"Bởi vì tôi vui, bởi vì tôi thích thế! Tôi thích, tôi cứ thích theo đuổi kích thích như thế đó!" Trần Phong đột nhiên không đầu không đuôi mà hỏi: "Ồ đúng rồi, chiếc trực thăng mà chúng ta đang ngồi này có giá bao nhiêu vậy?"
"Nếu là chiếc này, thì nó có giá tầm 900.000 USD."
Trần Phong cảm khái: "Ồ! 900.000 USD sao! 900.000 thôi à! Haizzz. Rẻ quá!"
Nói xong, hắn lại im lặng, không hề lên tiếng nữa.
Năm giây sau, Phil yên lặng tăng tốc độ của trực thăng, vững vàng giữ tốc độ ở mức tối đa.
Bất tri bất giác, 5 phút lại trôi qua, rốt cuộc Trần Phong cũng nhìn thấy bóng dáng của KC3971 ở phía trước.
Bây giờ, khoảng cách giữa 2 chiếc trực thăng là 500m, hơn nữa, đều cùng thuộc một đường bay.
Trần Phong lại nói: "Nếu như tôi muốn mua hai chiếc, thì có chiết khấu gì không? Hay vẫn là 1.800.000 USD?"
"Không, Trần tiên sinh. Anh không thể mua được hai chiếc. Bởi vì chiếc này là độc nhất vô nhị."
Lần này có đánh chết Phil thì anh ta cũng không dám làm loạn.
Tiếp tục đến gần sẽ vi phạm nghiêm trọng quy tắc, anh ta sẽ bị tố cáo, không ngồi tù thì cũng bị tịch thu và hủy giấy phép, cả đời không thể tiếp tục làm công việc này nữa, tổn thất như vậy là quá lớn.
Trần Phong thấy tăng giá không được thì cũng chẳng bức ép nữa.
Hắn chỉ im lặng, chăm chú nhìn phía trước, nhịp tim dần dần tăng tốc.
Hiện tại đang là buổi sáng, tình trạng thời tiết và ánh mặt trời hoàn toàn khác với lúc phát sinh tai nạn máy bay trong một tuyến thời gian khác.
Nhưng trực giác của Trần Phong vẫn cảm thấy tình cảm của Lại n đang rất nguy hiểm, nhưng hắn không thể nào đoán trước được rằng sẽ phát sinh chuyện gì kế tiếp.
Cho nên bây giờ, mặc dù nhìn như gần trong gang tấc, nhưng lại giống như cách biệt một đời, hắn không biết phải làm gì mới phải.
Đúng như những gì Phil vừa nói, không chỉ Lại n, mà ngay cả chính hắn, cũng chỉ có một, duy nhất một mà thôi.
Một khi con người cách xa mặt đất, bay trong không trung, rất nhiều khái niệm liền thay đổi, không thể nào dựa theo tính chất ban đầu được.
Ai ai cũng biết, ở trên máy bay, sinh tử chỉ cách nhau một sợi chỉ.
Ngay cả bản thân Trần Phong cũng không dám chắc chắn bất cứ thứ gì cả, mặc dù hắn biết thể năng của mình không giống người thường, nhưng cũng không thể chắc chắn rằng cơ thể này có thể chịu được tai nạn máy bay hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận