Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1230: Tôi Đã Sẵn Sàng

Trong vũ trụ này, sự tồn tại của những người rỗng có hai mặt.
Họ đã sống cả trong ký ức của Trần Phong, khắc sâu vào nhân cách của Trần Phong, và sống cả trong ký ức của vũ trụ.
Họ giống như cùng một người sở hữu hai cơ thể.
Khi nhân cách của Trần Phong cũng tiến vào vũ trụ, hai cơ thể của người rỗng sẽ nhập làm một theo bản năng dung hợp tự nhiên vốn có.
Nhân cách của Trần Phong giống như một cái lỗ đen cực lớn vô hình, hấp dẫn nhân cách của đám người rỗng tạo ra chấn động thủy triều hấp dẫn.
Bây giờ, bọn họ đang ở đây.
Những bóng người này càng lúc càng rõ ràng.
Trong khoảng hư không gần tinh cầu thi hài, dường như có vô số cặp mắt đang nhìn chăm chú, canh giữ.
Thủy triều lượng tử trong khoảng không của vũ trụ ngày càng trở nên dữ dội.
Thỉnh thoảng, những chấn động dữ dội xuất hiện, giống như những tia chớp, như những sợi bức xạ chói mắt.
Trong phạm vi đường kính 50 tỷ km bên ngoài tinh cầu thi hài, hình thành nên một tinh vân bức xạ tuyệt đẹp, màu sắc cực kỳ rực rỡ, năng lượng cực kỳ mãnh liệt, như thể nơi đây sắp sinh ra một hằng tinh. Đây là năng lượng tỏa ra khi 'cơ thể' những người rỗng tồn tại trong vũ trụ đang hợp nhất thành một với Trần Phong.
Một lúc lâu sau, phản ứng dữ dội cuối cùng cũng dừng lại, đám mây bức xạ biến mất, chỉ còn lại tinh cầu thi hài và Worm III vẫn đang tiến về phía trước với tốc độ gần bằng tốc độ ánh sáng.
"Cảm ơn anh. Chúng tôi đã trở lại."
Phồn Tinh đột nhiên nghe thấy giọng nói của con người trong mạng lượng tử.
Sau khi so sánh ký ức của Trần Phong, Phồn Tinh phát hiện ra đây chính là giọng của nhà thơ người rỗng đã từng trò chuyện với Trần Phong lúc xưa.
Giọng nói vang lên ầm ầm, như tiếng vọng.
Đây là thanh âm của mấy chục tỷ người, cuối cùng tập hợp thành 1 thể, mô phỏng thành giọng nói của nhà thơ.
Điều này có nghĩa là các nhà thơ, nhà triết học, nhà văn, nhà khoa học và nhà sử học người rỗng đã khôi phục lại ký ức và nhân cách của họ.
Nhà thơ nói tiếp: “Chúng tôi không biết mình đã chờ đợi bao lâu, bởi vì chúng tôi đã đánh mất khái niệm về thời gian.
Trước đây, anh đã cho chúng tôi ý nghĩa của sự tồn tại. Chúng tôi vẫn luôn sống trong trái tim của anh. Giờ là lúc chúng tôi trả lại ý nghĩa cho anh."
Sau đó, đợt thủy triều lượng tử vừa lắng xuống lại bùng phát dữ dội, một lần nữa bao phủ một khu vực có đường kính 50 tỷ km, rồi nhanh chóng co lại theo hướng của tinh cầu thi hài.
Phồn Tinh cuối cùng cũng hiểu được tình hình lúc này.
Mấy chục tỷ người rỗng đang thiêu đốt nhân cách của họ, xúc tác một trường xung kích ngược vi phạm đặc tính khuếch tán của vũ trụ, trấn giữ nhân cách của Trần Phong.
Đảo mắt lại qua mấy ngày, phạm vi của sự dâng cao bất thường của thủy triều lượng tử đã giảm xuống còn khoảng một hình cầu có đường kính chưa tới 1 decimet, gần phôi thai đã chết.
Phôi thai ban đầu vốn dĩ bị kéo giãn, nhưng nay đã trở lại hình dạng bình thường dưới sự khống chế của ngoại lực.
"Những gì chúng tôi đã nhìn thấy, nghe thấy, và cả anh trong trái tim chúng tôi sẽ một lần nữa trở thành của anh. Từ nay về sau, anh sẽ vừa là Trần Phong của quá khứ, vừa là Trần Phong trong lòng mỗi người thuộc vô số tuyến thời gian đã qua."
Nhà thơ lại nói thêm một câu.
Khoảnh khăc tiêp theo.
Thủy triều lượng tử dâng trào bất thường đột nhiên biến mất, tất cả đều được nén vào trong phôi thai.
Nhưng phôi thai không sống lại ngay lập tức, vẫn thiếu một bước cuối cùng.
Lúc này Đồng Linh đang nằm thẳng người trên bàn mổ trong phòng thí nghiệm sinh học, cách phòng phôi thai một bức tường.
Cô thở hổn hển, khuôn mặt đỏ bừng vì đau.
Lúc này, tất cả mọi người trong căn cứ đều rơi vào trạng thái bị tra tấn điên cuồng.
Tốc độ di chuyển của tinh cầu đã vượt quá 298 nghìn km/giây, gần như bằng tốc độ ánh sáng. Cơ thể của mọi người đều bị kéo giãn rất dài, linh hồn như thể sắp bị xé nát, thậm chí có một loại ảo giác bị tan thành từng mảnh như trong mơ.
Càng quỷ dị hơn là,trong phòng mổ lẽ ra phải yên tĩnh này lại đang phát ra ca khúc "Thần Phong".
Sau rất nhiều thử nghiệm, những người trong viện nghiên cứu phát hiện ra rằng "Thần Phong" có thể chống lại cơn đau thể xác và tinh thần một cách hiệu quả, giúp con người duy trì được sự tỉnh táo khi suy nghĩ về các vấn đề.
Dương Quốc Định vẫn ngồi ở bên giường Lâm La, lúc thì cúi đầu nhìn Lâm La, lúc lại quay đầu nhìn phôi thai trong hình chiếu mô phỏng.
Vào thời điểm lượng tử dị thường gần phôi thai biến mất, Dương Quốc Định nhấn nút.
Vô số sóng bức xạ mạnh phụt ra từ cổng phóng gần buồng nuôi cấy phôi thai đập lên trên phôi thai.
Phôi bắt đầu run lên dữ dội, khi thì trong suốt, khi thì biến đen.
Mười lăm phút sau, dữ liệu quan trắc cho thấy các đặc tính vật lý của phôi thai đã tách hoàn toàn khỏi vật thể năng lượng thực, phôi thai đã biến thành một sinh mệnh năng lượng ảo giống như gấu nước thủy tinh.
Lâm La đang hôn mê bỗng mở mắt ra: "Chuẩn bị xong chưa?"
Dương Quốc Định đau lòng gật đầu: "Rồi."
"Tôi cũng đã sẵn sàng rồi."
"Tôi biết."
Lâm La lại ho dữ dội, mặt càng lúc càng đỏ, đỏ đến mức như thể sắp rỉ máu.
Dương Quốc Định đưa mắt nhìn về phía khác, chính là mô hình quét cơ thể của Lâm La.
Mô hình cho thấy có hơn 95% tế bào trong cơ thể cô đã bị DNA ngoại lai chiếm giữ hoàn toàn.
"Bắt đầu đi, phải tranh thủ thời gian."
Lâm La thúc giục.
Dương Quốc Định lại nhấn một cái nút khác, các ống nano đâm xuyên qua cơ thể cô, bắt đầu tách chất, chính là những sợi DNA ngoại lai.
Lần này, sau một đợt bộc phát DNA ngoại lai, cô thể trị liệu bằng con dao gamma nữa, mà bỏ mặc DNA ngoại lai tiếp tục sinh sôi.
Cô sử dụng bản thân như một môi trường nuôi cấy, mà đối tượng nuôi cấy chính là DNA ngoại lai trong cơ thể cô.
Vẻ mặt Lâm La hiện lên đau đớn kịch liệt.
Nhìn thấy thế, Dương Quốc Định lặng lẽ di chuyển ngón tay của mình đến nút tiêm thuốc an thần.
Lâm La lắc đầu: "Đừng, tôi muốn nói chuyện với anh một chút, cứ để vậy đi, không đến nỗi khó chịu lắm."
Dương Quốc Định hỏi: "Từng tế bào của cô đang chết dần, từng cái một. Mỗi khi một tế bào chết đi, dây thần kinh của cô sẽ gửi tín hiệu đau dữ dội đến não của cô. Làm sao có thể không khó chịu được chứ. Rõ ràng có thể cắt đứt liên kết giữa các dây thần kinh của não và cơ thể, nhưng tại sao cô lại từ chối chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận